Vô Ái Thừa Hoan

Chương 67



Edit: Kem | Beta: Lâm



Trong mắt người ngoài, Lục Thừa Vũ là tổng tài và cũng là một kẻ có tiền. Một kẻ như vậy khi đi ra ngoài sẽ có tài xế chở và trợ lý riêng, chỗ ăn chơi đều là các quán bar và làng du lịch cao cấp, trong sinh hoạt hằng ngày thì tiêu tiền như nước.

Nhưng mà lúc này, hắn đang bị cảnh sát bắt giữ giải đi ra khỏi nhà. Đằng sau có một bàn tay luôn luôn thủ sẵn, đề phòng hắn có động tác phản kháng. Thậm chí quay đầu hắn cũng không làm được.

Thẩm Mặc vẫn luôn đứng ở phía sau, chắc chắn cậu vẫn đang khóc, nếu không giọng nói sẽ không nghẹn ngào đến như vậy. Hắn nghe thấy ở Thẩm Mặc sau lưng mình đang cầu xin cảnh sát, sau lại tức giận mà mắng người, nhưng mà mấy người cảnh sát kia chỉ vô tình đẩy cậu ra, cất lời vừa hung ác vừa mang tính uy hiếp: “Đừng gây cản trở công vụ.”

Hắn muốn quay đầu lại nhìn cũng không được.

Cảnh sát xuất hiện làm náo động tiểu khu, không ít người ló đầu từ cửa sổ ra hóng hớt, tò mò nhìn xem có chuyện gì. Thẩm Mặc chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, đến cuối cùng chỉ có thể gọi tên Lục Thừa Vũ, dường như ruột gan cũng đứt theo từng tiếng kêu ra. Cậu không rõ đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đầu óc cũng bị sự việc bất ngờ xảy ra dọa cho ngu ngốc. Bên tai vẫn nghe rõ tiếng khóc của Thẩm Mặc, hắn cảm thấy như là có một cây đao đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

Hắn vô cùng ảo não, cố gắng che giấu cảm xúc của mình và tiếp tục đi với cảnh sát, nếu có thể nói ra bí mật hắn chôn sâu trong đáy lòng bấy lâu nay… Thì chắc chắn hắn sẽ nói cho Thẩm Mặc biết trước… Như vậy Thẩm Mặc sẽ không cần phải sợ hãi như bây giờ.

Đầu bị đẩy dúi về phía trước chứ đừng nói là quay đầu, đến cả ngước đầu lên nhìn cũng không làm được. Hai tay bị ghìm chặt sau lưng, cổ tay thì bị chiếc còng lạnh lẽo giữ lại. Lục Thừa Vũ chỉ cảm thấy mình bị đẩy đi về trước không có cách nào dừng lại.

Là một người đàn ông với tính cách kiên nghị luôn gánh vác trách nhiệm lúc này mũicũng không nhịn được mà chua xót.

Dù thế nào đi chăng nữa thì đến lúc đối mặt với chuyện này, tâm tình vẫn không thể giữ được bình tĩnh.

“Thẩm Mặc… Thẩm Mặc…” Hắn không thể quay đầu, chỉ có thể cố nén nước mắt đáp lại. Thẩm Mặc nghe thấy, lớn tiếng gọi thêm vài lần. Cậu cố gắng đến gần cảnh sát để đẩy họ ra khỏi người của Lục Thừa Vũ.

“Lục Thừa Vũ… Lục Thừa Vũ! Các người buông anh ấy ra… Các người dựa vào gì mà bắt anh ấy…” Nước mắt rơi đầy mặt, cậu vừa khóc vừa thở hổn hển, vậy mà vẫn bị cảnh sát vô tình đẩy sang một bên. Hắn nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Mặc thì lại cảm thấy lồng ngực quặn đau, nước mắt hắn luôn cố kìm nén ở hốc mắt cuối cùng đã không thể chịu được nữa mà rơi xuống.

Lúc này đã sắp đi đến cửa lớn tiểu khu.

Các bác trai bác gái đang đi dạo cũng quay lại xem, nhìn thấy cảnh tượng như vậy họ đều im lặng.

“Thẩm Mặc! Em quay về đi!” Hắn chỉ kịp nói được một câu là đã bị cưỡng chế đẩy lên xe cảnh sát chở đi.

Lục Thừa Vũ bị mang tới Cục Cảnh Sát.

Tất cả mọi việc xảy ra đều là do cô gái kia. Cô ta ỷ vào việc mình còn giữ lại tờ hợp đồng mua bán của cha mình nên đã đem nó giao cho cảnh sát, lúc đó cho dù Lục Thừa Vũ ở thành phố có mối quan hệ rộng như thế nào cũng chỉ có thể đưa tay chịu trói. Trước khi bị bắt hắn đã cố ý mặc một chiếc áo khoác nhung thật dày cho nên khi ngồi ở phòng thẩm vấn hắn không đến mức bị đông lạnh.

Kế tiếp, đó là thẩm vấn.

Bên tai vẫn còn nghe được tiếng khóc của Thẩm Mặc, hắn không biết Thẩm Mặc hiện giờ ở nơi nào, đang làm cái gì, có ngoan ngoãn nghe lời hắn về nhà hay không. Giọng của một cậu cảnh sát trẻ vang lên nhưng hắn thì lại cứ giống như là một khối đầu gỗ, chỉ khi bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần mới có thể miễn cưỡng trả lời một câu. Thái độ như vậy đối với đối phương là không phối hợp thẩm vấn nên cảnh sát cũng không nương tay mà trực tiếp lấy cảnh côn đánh trên lưng hắn. Ngực Lục Thừa Vũ bị đập mạnh lên ngã ra bàn đau đớn đến rên lên một tiếng.

Lúc này hắn mới lấy lại được lực chú ý, nhưng vẫn chứng nào tật nấy không thèm nói gì cả mà chỉ tỏ vẻ sẽ có luật sư tới xử lý. Cảnh sát cũng không khách khí với hắn chút nào, vẫn tiếp tục thẩm vấn hắn hòng cố gắng lấy được lời khai hữu ích từ hắn để tranh công. Trên người lại bị đánh vài cái nữa, có lẽ là đã bị thương rồi nên chỉ cử động một chút đã cảm thấy đau nhức.

Cũng may trước khi bị bắt hắn đã gọi một vài người bạn đến giúp.

Không cần biết họ sẽ giúp mình được những gì nhưng chỉ cần không bị thẩm vấn nữa là được. Lục Thừa Vũ hỏi họ một số tình huống, mấy người bọn họ đều hiện lên vẻ mặt khó xử, nói với hắn nên chú ý vụ án này. Hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm mặc dù không nghe được tin tốt, nhưng so với dự đoán của hắn thì cũng không đến nỗi tệ. Hắn mượn di động của bạn nhờ đối phương giúp mình gọi cho Thẩm Mặc, dùng bả vai để đỡ ở bên tai nghe.

Điện thoại vừa gọi đi đã có người bắt máy.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nói “Này” một tiếng, bên kia Thẩm Mặc khi nghe được giọng nói của hắn đã không kiềm chế được nữa mà òa khóc lên như một đứa trẻ. Giọng cậu mang theo giọng mũi nồng đậm, chắc là khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa cả rồi. Cậu vừa nghẹn ngào vừa dò hỏi: “Lục Thừa Vũ… Anh đang ở đâu!”

“Bọn họ sao lại muốn bắt anh đi… Chắc chắn bọn họ bắt nhầm người rồi… Em đi giúp anh làm chứng, anh rõ ràng không có làm gì hết mà…”

“Anh ở trong cục không sao đâu, Thẩm Mặc em đừng khóc. Em bây giờ đang ở đâu? Em có ngoan ngoãn nghe lời anh trở về nhà không đấy?”

“Em đang đứng trước cửa, bọn họ không cho em đi vào…” Mũi cậu hít hít vài cái, sau khi biết được hắn vẫn còn an toàn cậu mới nín khóc lại. Tiếng của nữ cảnh sát thông báo cho cậu đã hết giờ gọi điện, Lục Thừa Vũ mơ hồ nghe được.

Hắn ngẩng đầu nhìn bạn hắn nhờ người bạn kia hỏi có thể cho Thẩm Mặc vào thăm không. Nhưng mà việc này lại trái với quy định, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn chỉ thở dài lắc đầu.

Lục Thừa Vũ mím môi, nhanh chóng suy xét về tình huống.

“Thẩm Mặc, anh ở trong cục cảnh sát rất an toàn, tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm. Sau khi nói chuyện với cảnh sát thì em không thể vào thăm được nhưng cũng đừng nên gấp gáp, lần sau sẽ có người giải thích rõ ràng tình hình của anh cho em nghe.”

“Nhưng mà bọn họ dựa vào lý do gì mà bắt anh đi…”

Cậu đến giờ vẫn không biết có chuyện gì đang xảy ra, trong lòng tràn đầy ấm ức. Lục Thừa Vũ nói chuyện với Thẩm Mặc một lúc.

“Em về nhà trước đi, nhớ gọi điện cho thư ký Ngô nhờ cậu ta liên hệ luật sư cho anh. Số điện thoại của thư ký Ngô đã có sẵn trên di động để ở trên đầu giường, em trở về nhớ gọi liền cho anh. Luật sư sẽ đến đồn công an lo chuyện bên này trước rồi sau đó cậu ta sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em nghe…”

“Em đừng khóc, không có gì phải sợ hết, về nhớ ăn cơm đầy đủ nghỉ ngơi thật tốt. Anh sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Cơ thể của Thẩm Trạch Hiên còn chưa ổn hẳn, đừng nói cho nó biết, tránh làm nó lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Hắn dặn dò thêm một số chuyện rồi lại bị cảnh sát hối thúc nên Lục Thừa Vũ không nói nữa mà an ủi thêm vài câu xong lập tức cúp điện thoại. Trả di động cho đối phương lại trò chuyện tiếp vài câu nữa mới thôi, sau đó bọn họ cũng ra về hết. Trước khi đi còn sắp xếp nhờ nữ cảnh hỗ trợ mua bữa tối giúp.

Lúc này hắn đã được tháo còng tay ra, cũng không cần ở lại phòng thẩm vấn. Lục Thừa Vũ bị mang đến một phòng khác, phòng ở là phòng kín, trong phòng chỉ có sô pha và ghế bên ngoài, ngoài ra không có gì cả. Trong túi áo khoác cũng không có gì, cảnh sát phụ trách tạm giam kiểm tra người hắn từ trên xuống rồi sau đó mới cho hắn bước vào.

Hôm nay vì có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra nên bữa tối của hắn là một phần cơm hộp đã bị nguội hoàn toàn. Trong phòng không chỉ có một mình hắn mà còn có thêm một cậu thiếu niên. Cậu ta không có tiền, cũng không có quan hệ, đến bây giờ vẫn còn đói bụng. Thấy Lục Thừa Vũ có cơm hộp, hai mắt cậu ta nhịn không được cứ nhìn liên tục vào hộp cơm. Cậu nhóc cũng là một thiếu niên bất lương nên khi thấy cảnh sát cho đối phương cơm hộp thì trong lòng cũng suy nghĩ cách làm sao để cướp lấy phần cơm của Lục Thừa Vũ.

Bụng kêu một tiếng rột rột, cậu ta xấu hổ cười cười, chủ động nói chuyện với Lục Thừa Vũ.

Cậu ta hỏi Lục Thừa Vũ phạm tội gì, nhác thấy đối phương không nói thì cũng không tức giận. Vì đã bị bắt vào đồn cảnh sát không ít lần nên cậu ta không cảm thấy sốt sắng mà ngược lại còn kể ra hành vi phạm tội của bản thân cho Lục Thừa Vũ nghe.

Thiếu niên này là ăn trộm.

Đều vào cục cảnh sát cả nên cũng chả cần che che giấu giấu làm chi, cậu ta nói hết sự tình của mình từ đầu tới đuôi, dứt lời còn ra vẻ tiếc hận vỗ vỗ đầu gối, ra chiều không ngờ thứ mà mình tốn bao công sức trộm mà lấy được chỉ là một sợi dây chuyền giả trị giá 20 tệ, vậy mà lại bị bắt vào đây vì chuyện này. Lục Thừa Vũ trước sau đều không đáp lại cậu ta mà thay vào đó uống mấy ngụm nước, xong rồi lại bẻ đôi đũa dùng một lần ra, ăn vài đũa cơm hộp mà cứ như đàng nhai sáp. Cơm hộp kia tốt xấu gì cũng có thịt heo viên, nhưng đã nguội ngắt, nhưng dường như vẫn còn có thể ngửi được chút mùi hương. Hắn thật sự là không cảm giác muốn ăn, ăn được vài đũa cơm cộng với xíu đồ ăn rồi lại buông đũa xuống, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm xuống đất.

“Anh… Còn ăn nữa không?”

Đứa nhóc bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng, vừa lo lắng vừa thấp thỏm dò hỏi hắn.

Lục Thừa Vũ lúc này mới quay đầu sang, bình tĩnh đánh giá cậu trai trẻ đeo khuyên tai này. Trong lòng không khỏi nhớ tới Thẩm Trạch Hiên, rõ ràng vốn không giống, song hắn vẫn mở miệng hỏi một câu:

“Cậu mấy tuổi rồi?”

“Mười lăm.” Thiếu niên trả lời, ánh mắt lại không ngừng nhìn cơm hộp trong tay hắn, “Anh… Nếu anh không ăn nữa… Có thể cho em không…”

Bụng lại kêu vài tiếng ục ục, cậu ta thật sự rất là đói, trông cứ như sắp rớt nước miếng tới nơi. Lục Thừa Vũ thở dài một tiếng rồi đẩy hộp cơm hộp và đũa qua cho cậu nhóc. Đứa trẻ kia vậy mà không chê, còn cầm lấy đôi đũa hắn đã dùng qua rồi vội vàng ăn. Vừa ăn vừa khen lấy khen để hắn là người tốt, cam đoan hắn sẽ được thả đi sớm thôi.

“Anh không biết đâu… Lần trước em vào đây, trong túi có một trăm đồng tiền mà còn bị cảnh sát cầm đi hết, sau đó người ta quay lại cho em một chai nước, còn có một cái bánh quy nữa. Mà coi bộ còn chẳng đáng năm đồng nữa kìa. Anh chắc cũng bị xu hết một nghìn rồi nhỉ! Nếu không sao họ có thể đưa cho anh cơm hộp được…”

Có lẽ là ăn no nên lại có chút sức lực, đứa nhóc lau miệng xong xuôi thì chửi ầm lên, nói cảnh sát vô liêm sỉ. Dù cho Lục Thừa Vũ không để ý đến cậu ta thì cậu ta cũng không tức giận chút nào. Ngược lại bởi vì phần cơm hộp kia mà ấn tượng của cậu ta đối với anh đẹp trai trước mặt này tăng vọt. Đèn trong phòng không tắt, thỉnh thoảng có vài cảnh sát tuần tra đi đến đây kiểm tra. Thiếu niên kia nói cả buổi trời, mãi cho đến miệng khô mắt mỏi mới cảm thấy hơi mệt rồi nằm xuống ghế ngủ thiếp đi.

Mà Lục Thừa Vũ từ đầu đến cuối đều ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

– Hết chương 67 –