Có thể là nhờ mối quan hệ của ba mẹ hoặc thư ký nên sáng sớm ngày hôm sau, đãi ngộ của Lục Thừa Vũ đã trở nên tốt hơn so với những người khác nhiều.
Bữa sáng hàng ngày thường là một bát nước canh, nhưng hôm nay lại có thêm hai cái bánh bao nóng và một hộp sữa. Cai ngục cũng đưa cho hắn một cái thẻ do gia đình hắn gửi tới, trong đó có tiền, có thể dùng để mua thức ăn. Mọi người trong phòng giam đều nhìn hắn với ánh mắt phát sáng, ngay cả tên cầm đầu cũng nhìn chằm chằm một lúc, nhưng không nói gì. Cuối cùng do đói bụng, Lục Thừa Vũ không do dự mà ăn một cái bánh bao, suy nghĩ một chút rồi lại đưa một cái bánh bao cho tên cầm đầu.
Lục Thừa Vũ hiện phải chờ trong trại tạm giam cho đến khi tòa án phán quyết. Lúc này điều quan trọng là làm thế nào để có thể rút đơn kiện. Dù sao hắn cũng không biết nhiều về luật pháp, chủ yếu còn phải dựa vào luật sư để giải quyết vấn đề.
Hẳn là Thẩm Mặc nghe theo lời hắn nói nên đã liên lạc với thư ký, ngày thứ ba, Lục Thừa Vũ đã được gặp luật sư bào chữa của mình.
Hai người nói chuyện rất lâu.
Đầu tiên luật sư truyền lại lời dặn của ba mẹ và Thẩm Mặc. Trong trại tạm giam ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, sau khi nghe luật sư nói xong, Lục Thừa Vũ cuối cùng cũng yên tâm một chút, sau đó mới cẩn thận khai báo về của vụ án. Hắn biết rằng luật sự là vũ khí mạnh nhất có thể giúp mình nên không che giấu bất cứ điều gì. Luật sư rất coi trọng vụ án này, cũng đặt nhiều câu hỏi cho hắn. Cuối cùng luật sư còn chủ động hỏi hắn có cần chuyển lời để gia đình an tâm hay không.
Vì thường xuyên gặp luật sư nên thời gian Lục Thừa Vũ ở trại tạm giam cũng ít đi. Nhưng hắn cũng không bị cô lập, nhiều phạm nhân trong phòng còn nhờ hắn giúp đỡ chuyển lời tới người thân trong gia đình, dù chỉ một hai câu thôi là tốt rồi. Trường hợp của Lục Thừa Vũ là một án kiện lớn, theo quy định của pháp luật cần phải được xét xử trong vòng một tháng, nhiều nhất là kéo dài thêm nửa tháng. Bận rộn chuẩn bị, thời gian chờ đợi khó khăn dường như cũng trôi nhanh hơn nhiều, trong nháy mắt đã đến phiên tòa xét xử.
Cuối cùng Thẩm Mặc cũng được gặp Lục Thừa Vũ.
Trong ký ức của cậu, Lục Thừa Vũ luôn đẹp trai trong bộ vest, đeo caravat, giống như một tinh anh của xã hội.
Nhưng bây giờ hắn khoác lên mình bộ quần áo tù nhân, tay đeo còng, còn bị cảnh sát ấn vai đi đến giữa phiên tòa.
Có thể là cuộc sống trong trại tạm giam không được tốt, Lục Thừa Vù nhìn qua lại gầy đi không ít. Bộ râu thường được cạo sạch nay lại trông nham nhở, tóc thì bị cắt ngắn ngủn.
Trái tim cậu ngay lập tức trở nên đau đớn.
Bên cạnh là cha mẹ và người thân của Lục Thừa Vũ, còn bên kia là Thẩm Trạch Hiên. Cuối cùng cũng không giấu cậu ta được, sau vài ngày cũng bất chấp việc học mà vội vàng trở về làm chứng cho Lục Thừa Vũ. Lục Thừa Vũ đứng đối diện với thẩm phán, quay lưng lại với họ, thậm chí không có tư cách ngồi xuống. Thẩm Mặc không nhịn được gọi tên hắn, nhưng ngay sau đó bị nhắc nhở không được làm ồn tại tòa án.
Nhưng Lục Thừa Vũ vẫn nghe thấy.
Hắn đúng là gầy đi, sắc mặt cũng không tốt như trước, hắn quay lại hướng về phía Thẩm Mặc mà cong môi mỉm cười, sau đó thì nhìn về phía ba mẹ mà gật đầu ý bảo họ an tâm. Lúc nhìn thấy Thẩm Trạch Hiên, tuy mới đầu có hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng tỏ ra vui vẻ, cứ như không hề thấy căng thẳng vì phiên xét xử sắp tới. Người phụ nữ ngồi đối diện vẫn mặc bộ đồ có thương hiệu xa xỉ, mặt thì trang điểm vô cùng xinh đẹp
Có thể là cô ta rất tự tin nên luôn khiêu khích nhìn Lục Thừa Vũ, giống như đang cười nhạo việc hắn trước đây ngu dại mà không bồi thường tiền. Trong tòa án có chút ồn ào, có khá nhiều người đến tham dự phiên tòa và có cả nhân viên công tác. Sau khi tiếng búa của thẩm phán vang lên, những người đang nói chuyện đều an tĩnh lại.
Phiên tòa chính thức bắt đầu.
Phiên tòa kéo dài rất lâu, bởi vì không chỉ có liên quan đến Lục Thừa Vũ mà còn kéo theo những người tham gia buôn bán nội tạng, bao gồm cả bác sĩ và người môi giới. Bọn họ không được đối xử đặc biệt như hắn, ăn cơm canh một tháng trông càng có vẻ chật vật, cả người đều trông tiều tụy hẳn đi. Tội buôn bán nội tạng là không thể chối cãi, dù sao trên hợp đồng cũng đã viết rõ ràng. Nhưng để buộc tội chủ yếu cần nhờ luật sự tranh luận.
Thái độ của người phụ nữ kia ngược lại thì rất rõ ràng.
Nghiêm túc mà nói, cô ta và Lục Thừa Vũ cũng không có thù oán gì, cô ta chỉ cần tiền mà thôi. Có lẽ lúc trước một nghìn hai trăm vạn đã khiến cho cô ta có nhiều ảo tưởng, thế nên tại phiên tòa cô ta lại đưa ra yêu cầu càng khoa trương hơn – Mười nghìn vạn. (100 triệu tệ)
Cô ta yêu cầu Lục Thừa bồi thường một trăm triệu, bao gồm chi phí mai táng, bồi thường tử vong, chi phí đi lại, chỗ ở, tổn thất tinh thần… Không hề che giấu lòng tham của mình. Mà luật sư bên Lục Thừa Vũ cũng nắm chặt điểm này, đem đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa hai ba con cô ta và chứng cứ đều nộp lên, giải thích chi tiết từ đầu đến cuối, cũng nhấn mạnh vai trò của người môi giới tại bệnh viện, cố gắng xóa bỏ tội danh của Lục Thừa Vũ.
Đây không phải là một vụ án nhỏ.
Nếu là mua bán nội tạng bình thường thì đã có thể bị phạt tù từ 2 đến 9 năm theo quy định của pháp luật, nhưng thứ Lục Thừa Vũ mua lại là tim.
Con người chỉ có một trái tim, không thể tái tạo, và việc làm của Lục Thừa Vũ trực tiếp dẫn đến cái chết của nạn nhân.
Vụ án có liên quan đến nhiều khía cạnh, huống chi còn có sự tham gia của bệnh viện, bởi vậy trong phiên tòa xét xử đầu tiên vẫn chưa thể kết án, dẫn đến việc kéo dài thời gian xét xử. Phía nguyên cáo đòi tiền mà ba mẹ Lục Thừa Vũ cũng đồng ý bồi thường. Cuối cùng tòa phán quyết bồi thường số tiền là 738 vạn, nguyên đơn đã ký đơn hòa giải, Lục Thừa Vũ bị phán 4 năm tù giam có thời hạn.
Khi thẩm phán đọc kết quả tuyên án, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Thẩm Mặc vẫn không kìm nén được, không ngừng dùng khăn lau nước mắt. Ba mẹ Lục Thừa Vũ cũng không ngờ đã bồi thường tiền rồi mà Lục Thừa Vũ vẫn phải chịu 4 năm tù giam. Mà người phụ nữ nhận được tiền bồi thường cũng không hài lòng, tức giận rời khỏi tòa án.
Lục Thừa Vũ lại không nói gì.
Hắn bị còng tay, không thể tự do hành động, kể cả việc nói chuyện cùng ba mẹ cũng không được. Sau khi phiên tòa kết thúc, cảnh sát lập tức tới áp giải hắn về trại tạm giam tiếp tục chấp hành hình phạt, Thẩm Mặc hoảng hốt nhìn hướng bị cáo một cái, ngay cả từ xa hô một tiếng cũng không làm được thì đã bị dẫn đi.
Tất cả hy vọng đều tan biến.
Không ai có thể thản nhiên đối mặt với tai ương lao ngục, cho dù hắn được hưởng đãi ngộ tốt, có thể ăn thức ăn bình thường, có thể ngủ trên đệm bông dày, nhưng ở trong ngục giam cũng vẫn thấy áp lực, thống khổ. Hắn chỉ cảm thấy mình giống như bị rút hết sức lực, ngay cả đi đường cũng như bước đi trong vô thức. Trở về trại tạm giam, hắn cũng không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của người khác, chỉ là ngơ ngác ngồi trên giường, ngay cả bữa tối cũng bỏ qua.
Bốn năm.
Ngay cả khi cố gắng giảm án, ít nhất cũng phải ở tù ba năm.
Sao mà hắn có thể chịu đựng được?
Sau khi phán quyết, Lục Thừa Vũ nhanh chóng được chuyển đến nhà tù thành phố để thụ án. Hoàn cảnh ở đây tốt hơn trại tạm giam một chút – giường ngủ cũng không còn là giường chung, mà là một phòng có tám người, mỗi người có một giường riêng. Hắn có thể vẫn được chiếu cố, bạn cùng phòng đều là tội phạm kinh tế, chính trị, trình độ học vấn cao, ở chung cũng sẽ không có mâu thuẫn gì.
Nhưng cuộc sống trong tù và trại giam khác nhau.
Không giống như ở trong trại giam cả ngày ở trong phòng giam, nhà tù quy định 5 giờ 30 sáng rời giường, rửa mặt thay quần áo sau đó tập trung ăn cơm, rồi trở về lại dọn dẹp phòng, đến 7 giờ thì ra ngoài làm việc. Công việc là làm một số đồ thủ công không yêu cầu nhiều kỹ thuật để tạo ra thu nhập cho nhà tù, cũng có liên quan chặt chẽ đến việc giảm án của tù nhân. Sau khi kết thúc công việc có thể tự do hoạt động một lúc, dùng xong bữa tối thì cùng nhau đi xem tin tức, 9giờ tối rửa mặt, sau đó thì điểm danh.
Mặc dù đã trải qua hai tháng tạm giam, nhưng khi mới đến nhà tù, Lục Thừa Vũ vẫn không thể thích ứng được ngay. Có lẽ là do không có hy vọng, ở bên trong một ngày đều cảm thấy khốn khổ, nếu nói mỗi ngày trôi qua giống như một năm cũng không mấy khoa trương. Hắn không phải người giỏi thủ công, lúc đầu hắn làm không tốt, tiền kiếm được không đủ để trang trải cho cuộc sống cá nhân trong này. Hắn cũng sẽ cùng bạn tù nói chuyện phiếm, nhưng phần lớn thời gian vẫn ngồi một mình, lẳng lặng nhìn chậu cây xanh duy nhất trong phòng.
Ban ngày có lẽ còn tốt, dù sao cũng luôn bận rộn, ngoài lúc tự do hoạt động ra thì không có thời gian nào thuộc về mình. Nhưng vào ban đêm, khi đèn trong phòng đã tắt, hắn luôn cảm thấy cái lạnh như đang ùa về, giống như muốn cắn nuốt cả người hắn. Nhưng đây vẫn không phải là điều đau khổ nhất, đau khổ nhất là mỗi ngày thức dậy sẽ nhận ra tất cả những điều hạnh phúc, tốt đẹp đều chỉ ảo tưởng trong giấc mơ mà thôi.
Râu cũng đã dài hơn rồi.
Trong tù không cung cấp những đồ dùng có tính nguy hiểm như dao cạo râu, chỉ khi cắt tóc mới có thể nhờ họ cạo cho mà thôi. Lục Thừa Vũ không muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, vì thế cũng học theo bạn tù kéo ra hai sợi chỉ từ trong chăn, học theo phụ nữ nhổ tóc mà nhổ râu. Cho dù là người kiên định nghị lực như hắn thì lần đầu tiên thử cũng bị ăn đau mà buông ngay sợi chỉ xuống. Nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy và già nua trong gương, cuối cùng hắn cũng chịu đựng đau đớn để nhổ bỏ hết râu.