Nếu như có thể cứ thế mà ngất đi không còn biết gì hết như thế này cũng xem như là một chuyện tốt.
Lục Thừa Vũ bất thình lình ngã xuống khiến cho không ít các phạm nhân khác phải căng thẳng, ngay cả quản ngục cũng vội vàng chạy đến. Có người ấn mạnh vào huyệt nhân trung của hắn, có người thì liên tục vỗ vào mặt hắn. Từ đầu đến cuối Lục Thừa Vũ đều có thể cảm nhận được mọi thứ đang diễn ra, nhưng hai mí mắt lại giống như đeo chì, cho dù hắn có cố thể nào cũng không thể mở mắt được. Thậm chí hắn còn muốn nói với người anh em đang cố gắng ấn huyệt nhân trung của hắn là mau dừng lại, dù sao thì cũng đau lắm, nhưng mà cổ họng giống như bị nghẹn lại, không thể nói được một câu.
Cuối cùng hắn bị mọi người khiêng xuống phòng y tế.
Bác sĩ trong tù cho hắn ngửi dung dịch amoniac, cái mùi đó còn thối hơn cả mùi của cái nhà vệ sinh công cộng bẩn nhất, mới đưa lên mũi mà gần như đã khiến hắn phải phát sặc. Nhưng mà thân thể của hắn vẫn không thể cử động. Hắn bị bắt ngửi một hồi lâu thì tay mới hơi giật giật. Rồi lại đợi thêm một lát mới khó khăn mở mắt ra.
Bác sĩ thấy hắn đã tỉnh cũng đóng nắp bình đựng dung dịch amoniac lại, sau đó bắt đầu viết đơn thuốc cho hắn.
Bởi vì tinh thần bị kích động nên mới khiến cho hắn ngất xỉu, cũng không phải chuyện to tát gì, thế là hắn cầm lấy bệnh án rồi lại bị đưa về phòng giam. Những người khác đều đang đi cải tạo, trong phòng ngủ chỉ có một mình Lục Thừa Vũ. Hắn cô đơn ngồi đó một mình, có lẽ là cảm thấy hơi mệt xong lại chậm chạp bò lên giường.
Lúc này, mí mắt trái lại cũng mở được rồi.
Sự mệt mỏi cũng theo động tác đơn giản này mà giảm đi phần nào, nhưng mà đầu óc giống như đoạn dây thừng căng chặt, tưởng chừng một giây sau sẽ đứt đoạn. Trong đầu đau nhói từng cơn, hắn hốt hoảng nằm một hồi, nhưng sau cùng tâm trí vẫn quanh quẩn quanh sự việc kia.
Tại sao lại như vậy?
Tối hôm qua hắn nằm mơ thấy cha mẹ…
Hắn cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhưng không hiểu có phải là bị kích thích hay không mà chẳng nhớ được bao nhiêu, tất cả chỉ là những ký ức rời rạc. Khuôn mặt của cha mẹ đều trở nên mơ hồ, giống như cách một lớp sương mù vậy, càng cố nhớ lại nhớ không ra. Đột nhiên hắn nghe thấy mẹ gọi tên mình, nhưng còn chưa kịp đáp lại thì bóng dáng của hai người họ đã đi xa rồi.
Trong tim bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng cơ thể mỏi mệt lại khiến hắn không mở nổi mí mắt, cứ thế hắn suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trước đó cả người hắn đang rã rời vì mệt, khi được ngủ rồi thì lập tức chìm sâu vào cơn mơ.
Trong mộng hắn lại được gặp cha mẹ mình.
Bóng dáng đó rất rõ ràng, khuôn mặt cũng rõ ràng, giống như thật sự gặp được cha mẹ.
Lục Thừa Vũ cũng không biết mình đang nằm mơ, khi nhìn thấy hai người họ, hắn thậm chí không có tâm tư nghi ngờ tại sao khung cảnh xung quanh lại là một màu trắng xóa mà nhanh chóng chạy đến bên họ, nhẹ nhàng thờ phào một hơi rồi mỉm cười nói: “Cha, mẹ… Cuối cùng con cũng tìm được hai người rồi.”
“Vậy mà có người dám nói là cha mẹ bị tai nạn, con không tin… Đúng là, làm sao có thể chứ.”
Hắn nói liên tục một tràng, giống như một đứa trẻ đang mách lẻo với cha mẹ mình vậy. Trong cơn mơ hắn tất nhiên không e dè nhiều như vậy, nói xong chuyện coi ngục lừa lọc người khác, hắn lại kêu la nói trong tù khổ lắm. Đây đều là những lời sâu tận đáy lòng mà hắn kìm nén bao lâu nay, trong hiện thực hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, bây giờ một hơi thổ lộ hết ra, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Nhưng mà từ đầu đến đuôi, cha mẹ hắn lại không hề đáp lại hắn, có lẽ Lục Thừa Vũ cảm thấy ngờ vực bèn ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn hai người. Lúc này hắn mới phát hiện ra khuôn mặt của cha mẹ mình cứng ngắc, không một chút cảm xúc hệt như hai pho tượng. Trong lòng không khỏi sợ hãi, hắn lập tức hoảng loạn kêu lên:
“Cha! Mẹ! Hai người nói… nói… Hai người nói gì đi chứ…”
Hắn lo lắng không ngừng đi lại bên cạnh hai người họ, nhưng đối phương lại chẳng khác nào tượng sáp, không nhúc nhích cũng không nói gì. Trong tim hắn bỗng đau nhói, tựa như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đang đâm vào. Có lẽ giấc mộng đã đi đến cuối cùng, suy nghĩ của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hắn run rẩy đưa tay ra, chầm chậm chạm vào gương mặt của cha mình.
Lạnh toát.
Hắn vẫn muốn gọi một tiếng cha mẹ, nhưng mà giống như bị một con quái thú kéo ra khỏi giấc mơ, chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng mẹ cha đâu nữa. Thân thể vì đau đớn mà căng cứng, Lục Thừa Vũ hoảng sợ mở bừng hai mắt, thở hổn hển như cá mắc cạn.
Không… Sẽ không đâu…
Hắn vẫn không chịu thừa nhận sự thật cha mẹ mình đã mất, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ hốc mắt. Trái tim chết lặng lúc này mới như là khôi phục lại tri giác, cơn đau nhói như muốn đè bẹp hắn.
Hắn thậm chí đã không còn cách nào để biểu đạt nỗi đau đớn ấy, nói chung vạn mũi tên xuyên vào tim cùng lắm cũng chỉ như thế.
Nằm mơ thấy người thân đã mất thì họ sẽ không nói gì cả.
Lúc còn nhỏ, cha hắn đã nói với hắn như vậy, lúc đó còn cảm thấy buồn cười mà dùng khoa học để phản bác lại. Nhưng mà đợi đến khi chính bản thân mình nằm mơ thấy thì lại như tất cả hy vọng bị đập vỡ. Vốn dĩ những lời lừa mình dối người đều tiêu tán theo gió, Lục Thừa Vũ hốt hoảng dựa vào vách tường, ánh mắt vô thần nhìn xa xăm.
Cha mẹ của hắn… Thật sự… Đã đi rồi…
Tròng mắt bởi vì ngập ngụa nước mắt mà trở nên mông lung, bên tại lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của giám ngục…
Cha mẹ của hắn bị tai nạn trên đường đi thăm tù về…
Câu chuyện giống như hiện lên trong đầu hắn, thậm chí hắn có nghe thấy tiếng hét thất thanh của cha mẹ mình ở thời khắc cuối cùng đó. Nước mắt giống như nước lũ tràn khỏi khóe mi, đôi môi hắn cũng run lên bần bật, như đang lẩm bẩm…
“Đều là lỗi của con… Đều là lỗi của con…”
Nếu như hắn không bị ngồi tù… Thì sẽ không xảy ra chuyện này…
Cha mẹ của hắn bị tai nạn trên đường về sau khi đến thăm hắn, nếu như hắn không bị bắt giam, hai vợ chồng họ sao lại phải đến cái nơi ngoại thành hoang vắng như này chứ? Trong nội thành sau mười giờ mới cho phép xe Ben chạy, nếu như hắn không ngồi tù… Vậy thì ba mẹ hắn làm sao có thể gặp phải chuyện này được?
Từ sâu trong thâm tâm hắn dâng lên một nỗi bất lực, nó như rút hết tất cả sức lực của hắn vậy, Lục Thừa Vũ đau khổ giơ tay che mắt, cuối cùng hắn không kiềm chế được cảm xúc mà bật ra từng tiếng nấc nghẹn ngào. Hắn biết bản thân vào tù là bởi vì Thẩm Trạch Hiên, nhưng hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn đứa bé đó chết đi được? Hắn thậm chí cũng từng oán hận Thẩm Mặc, bởi nếu như không có Thẩm Mặc thì sẽ không có Thẩm Trạch Hiên…
Nhưng mà chỉ vừa nhớ đến gương mặt của đối phương, hắn vốn không thể nào sinh ra một phân oán trách nào được.
Thẩm Mặc cũng không làm gì sai.
Suy cho cùng, thế giới này thật sự có báo ứng, lúc trước hắn làm hại mẹ Thẩm Mặc đột tử, hại cậu chẳng thể nhìn mặt cha mẹ mình lần cuối, bây giờ chính hắn cũng gặp phải chuyện như vậy…
Vậy nên, hắn lại không thể trách Thẩm Mặc, hắn không có tư cách.
Nước mắt chảy xuôi xuống lòng bàn tay, theo đường chỉ tay lăn xuống chăn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy oán giận bản thân. Hắn thậm chí dường như sinh ra một suy nghĩ – tất cả những chuyện này đều là báo ứng, báo ứng của hắn.
Hắn hại Thẩm Mặc phải đau khổ như vậy, ông trời cũng muốn để hắn phải chịu một lần.