Tạ Tri Hành bất ngờ, trên mặt không còn sót lại một chút lạnh lùng dịu dàng nào, lập tức xông lên đỡ lấy Hạ Trừng Trừng.
Trịnh Thanh cũng lo lắng vội vàng bước tới.
Hạ Trừng Trừng ngước mắt nhìn Tạ Tri Hành, đôi mắt kia điềm đạm đáng thương, trong veo lại có ánh nước lấp lánh:
"Ông xã ~ người ta không cẩn thận, bị té."
Một cơ thể trong n.g.ự.c Tạ Tri Hành đột nhiên mềm nhũn xuống.
Trịnh Thanh nói:
"Trong nhà có hộp thuốc, để tôi đi lấy, gân cốt bị thương phải mất một trăm ngày, phải chăm sóc thật tốt."
Trịnh Thanh rời đi.
Hạ Trừng Trừng giống như một con mèo nhỏ, mềm nhũn, nằm trong lòng Tạ Tri Hành:
"Ông xã. Chân người ta đau không đi được, nếu không, anh đi mượn một chiếc xe của chị Trịnh Thanh, lái xe đưa em trở về được không?"
"Được rồi."
Tạ Tri Hành đặt Hạ Trừng Trừng trên sô pha, xoay người muốn đi tìm Trịnh Thanh.
Vừa đi được hai bước, lại nghĩ tới không bằng trực tiếp ôm Hạ Trừng Trừng đến gara sẽ thuận tiện hơn, vì thế lại quay đầu lại:
"Hạ Trừng Trừng, chi bằng anh trực tiếp ôm em đi xe... Lời còn chưa dứt, đã thấy Hạ Trừng Trừng đã không chút tổn thương mà đứng lên ở phía sau, mặt mày cô nhíu lại khom lưng, nhìn như muốn chạy ra khỏi nhà.
Hai người cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng, bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Tri Hành: "..."
Hạ Trừng Trừng: "..."
Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Trong nháy mắt ánh mắt của Tạ Tri Hành lại lạnh như băng, ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng đột nhiên giảm xuống vài phần.
Mặt hắn âm trầm, gằn từng chữ.
"Không phải nói, là đau chân sao?"
Nói dối anh một lần nữa!
Trong lòng Hạ Trừng Trừng cứ thấp thỏm, nuốt nước miếng.
Xong rồi! Bị đại phản diện bắt ngay tại hiện trường!
Ngay lập tức, cô nhớ tới cái gì đó, tròng mắt vừa chuyển, trong nháy mắt lại bày ra một bộ mặt vô tội:
"Người ta. Chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh... Nhưng lúc này, lại không tiện làm phiền anh!"
Tạ Tri Hành dừng lại, khẽ kinh ngạc nửa giây.
Chẳng lẽ, thật sự là do anh hiểu lầm sao?
Hắn hai bước ba bước tiến lên, không nói gì hết trong nháy mắt ôm lấy Hạ Trừng Trừng kiểu công chúa!
Đột nhiên được bế lên khiến Hạ Trừng Trừng không nhịn được kêu kên, lập tức ôm chặt cổ của Tạ Tri Hành.
"Có gì mà ngại ngùng?"
Tạ Tri Hành hỏi ngược lại: "Anh là chồng em, anh bế em đi, cứ tự nhiên mà thôi."
Nói xong, Tạ Tri Hành ôm Hạ Trừng Trừng đi tới ngoài cửa nhà vệ sinh ở lầu một, tận mắt nhìn thấy Hạ Trừng Trừng bước vào trong cửa nhà vệ sinh.
Hắn đích thân nhìn chằm chằm Hạ Trừng Trừng, trong nhà vệ sinh cũng không có cửa sổ có độ cao bình thường, Hạ Trừng Trừng còn có thể chạy sao?
Sự thật là cô ấy thực sự có thể.
Trước khi nói mình muốn đi vào nhà vệ sinh, Hạ Trừng Trừng đã hỏi hệ thống, cửa toilet tầng một số 23 Ngự Lâm Uyển có cửa sổ nào cho người ta đi qua hay không.
Hệ thống đã đưa ra một câu trả lời thích hợp.
Cửa toilet tầng một số 23 Ngự Lâm Uyển, đúng lù có một cửa sổ hướng lên trời nhỏ!
Hạ Trừng Trừng vừa vào cửa toilet, khóa trái cửa toilet lại, trực tiếp mở cửa bò ra!
Hừ hừ hừ! Không phải chỉ là một nhân vật phản diện thôi sao, cô thật sự sợ anh sao?
Người muốn bắt được Hạ Trừng Trừng là cô, còn chưa sinh ra đâu!
Tay chân linh hoạt Hạ Trừng Trừng, rất nhanh đã trèo lên cửa sổ trời, hơn nữa dáng người cô còn mảnh mai, không mất quá nhiều thời gian, cơ thể đã chui ra hơn phân nửa.
Không khí bên ngoài nhà, thực sự là rất mát và đẹp! Hoàng hôn vạn dặm, đó là bình minh chiến thắng của việc chạy trốn đang vẫy tay chào cô!
Sau đó, Hạ Trừng Trừng vừa cúi đầu xuống, ngay lập tức nhìn thấy, Tạ Tri Hành không hề thay đổi đứng ở trước mặt mình.