Lần đầu tiên Máy nghiền dối trá đăng bài viết chính là đập vào Quý Tĩnh Hàm, cho nên lý do này của Hạ Trừng Trừng hợp lý là ok.
Nhưng Tạ Tri Hành vẫn cảm thấy có chút không đúng.
Anh lại nhìn Hạ Trừng Trừng hai lần:
“Không ngờ vậy mà cũng có người thèm dưa của em.”
Hạ Trừng Trừng: “...?”
Trong lòng cô hừ lạnh, coi em đây không biết anh là “Bạn học” sao?
Dáng vẻ chính nhân quân tử nhưng lại ưa bát quái, chẳng lẽ so với cô anh kém hơn sao?
Giả vờ, ảnh đế thật biết giả vờ mà!
Tròng mắt Hạ Trừng Trừng đảo qua, liếc mắt nhìn camera giám sát giống như đồ trang trí ở góc hành lang, cố ý chuyển đề tài:
“Tạ Tri Hành, dù sao anh cũng tới rồi.
Không bằng lắp đặt camera giám sát với em đi!”
Tạ Tri Hành:
“Anh không có hứng thú với chuyện rình người khác.”
“Chỉ là lắp đặt ở khu vực công cộng, giám sát khu vực mù trong khách sạn mà thôi, không tính là rình mò!
Hơn nữa, không chừng có thể chụp được dưa gì đó đâu!”
Hạ Trừng Trừng xíu giục, trong ánh mắt mang theo vài phần giảo hoạt:
“Ví dụ như đạo diễn Đường yêu đương ngầm với đạo diễn Phó!
Hướng dẫn mỹ thuật bị nhiếp ảnh gia đội mũ xanh...”
Vẻ mặt Tạ Tri Hành bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại ngứa ngáy!
Mỗi lần Máy nghiền tung tin nóng đều chuẩn như vậy, có lẽ... Thực sự có dưa ở đây.
Ánh mắt anh sáng lên một chút, rất nhanh lại khôi phục như thường, kiêu ngạo nói:
“Không phải anh muốn ăn dưa! Chỉ là anh thuận tay giúp em mà thôi!”
“Đã hiểu, em hiểu rõ mà!”
Hạ Trừng Trừng liên tục gật đầu:
“Người muốn ăn dưa là em!”
Còn có "Bạn học"!
“Có quan hệ gì với anh đâu! Đúng không!”
Tạ Tri Hành nghiêm túc gật gật đầu.
Đúng, người muốn ăn dưa là Bạn học chứ có quan hệ gì với ảnh đế Tạ anh chứ!
Hai người một đường lắp đặt camera, chuyện này cũng không phức tạp, chỉ cần điều chỉnh góc quay tốt, đặt camera ở nơi tương đối bí mật là được rồi.
Lúc này đêm khuya, khách sạn rất ít người, cũng thuận tiện cho hai người tác nghiệp.
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành đã lắp đặt xong tất cả các khu vực góc mù dưới lầu sáu.
Sau đó lắp đặt giám sát khu vực mù lối đi tầng bảy là đại công cáo thành!
Hai người đang chuẩn bị đi lên lầu bảy, đột nhiên từ trên lầu có tiếng thét của phụ nữ truyền đến!
Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành kinh ngạc.
Hơn nửa đêm mà thét lớn thế này là có chuyện gì chứ!
Hệ thống giậm chân trong đầu Hạ Trừng Trừng:
“Ký chủ! Không phải đã xảy ra một vụ tự sát chứ! Không xong rồi! Tầng bảy hoàn toàn không có giám sát đâu!”
Mạng người quan trọng, Hạ Trừng Trừng không để ý đến những thứ này, vội vàng định lên lầu bảy.
Vừa đi được hai bước, lại bị Tạ Tri Hành ngăn lại.
“Bây giờ em đi lên, mọi người sẽ phát hiện em không rời khỏi phòng mà người lại ở bên ngoài.”
Tạ Tri Hành nói:
“Nếu truyền ra ngoài thì không có cách nào giải thích cả.”
Tuy rằng tầng bảy có khu vực mù, nhưng camera giám sát trước cửa phòng hành chính Tạ Tri Hành vẫn theo dõi vẫn tốt.
“Nhưng mà...” Hạ Trừng Trừng rất lo lắng.
Tạ Tri Hành không biết sự thật, nhưng cô lại biết rõ.
Tiếng thét chói tai trên lầu, rất có thể có liên quan đến vụ tự sát sắp xảy ra ở đây, đây là một mạng người!
Giọng nói Tạ Tri Hành trầm ổn:
“Em yên tâm, bây giờ anh đi lên xem xét tình hình, có bất cứ chuyện gì, anh nhất định sẽ nói cho em biết đầu tiên, em cứ bò theo đường ống trở về trước đi.”
Hạ Trừng Trừng trong lòng sốt ruột, nhưng cô cũng biết, chuyện này đã xảy ra, cô sốt ruột cũng vô dụng.
Cô chỉ có thể đồng ý với Tạ Tri Hành, bò theo đường ống trên trần nhà trở lại phòng hành chính ở tầng bảy.
Nửa tiếng sau, Hạ Trừng Trừng đi tới nơi xảy ra sự việc.
Nơi này là phòng Lâm Tiêu, tiếng thét chói tai cũng truyền ra từ phòng cô ấy.
Bên ngoài phòng có đầy đủ người của đoàn làm phim.
Trong phòng, Lâm Tiêu mặc đồ ngủ cuộn mình trên giường, nước mắt cô ấy rơi đầy mặt, giống như là bị cái gì đó làm kinh ngạc, thân thể không ngừng run rẩy.