Mạnh Như Yên gật đầu: “Thật sự tôi cũng rất xấu hổ khi lừa gạt anh ấy.”
Mạnh Như Yên còn nhớ rõ, tối hôm qua lúc Mạc Vân Thiên tới tìm cô ấy, sắc mặt vẫn âm trầm.
Nhưng sau khi biết sự thật, anh ta kinh ngạc, một lúc lâu sau, trên khuôn mặt âm trầm lại lộ ra nụ cười sảng khoái.
Anh ta nói:
“Xin lỗi, là tôi xen vào việc của người khác rồi.”
Vào giây phút đó, Mạnh Như Yên mới đột nhiên phát hiện thật ra Mạc Vân Thiên cũng chỉ như một thanh niên bình thường thôi.
Tội lỗi mà ba anh ta tạo ra có liên quan gì đến anh ta chứ?
Nhưng anh ta lại phải nhận lấy những lời chửi rủa, đến nay vẫn còn bị đoàn làm phim hoài nghi, bị cư dân mạng nhục mạ.
“Tối hôm qua, vốn dĩ tôi có thể thanh minh cho anh ấy.”
Mạnh Như Yên áy náy nói:
“Nhưng tôi không dám nói, tôi sợ khi nói ra, chuyện của mình cũng sẽ bị phơi bày.
Nếu như những chuyện đó bị phơi bày, sau này fans của tôi sẽ nghĩ tôi thế nào chứ!”
Mạnh Như Yên khóc nức nở:
“Hạ Hạ, có phải tôi rất xấu không?
Rõ ràng là anh ấy tới giúp tôi, mà tôi lại bởi vì tư dục của bản thân mà không thanh mình giúp anh ấy...”
Hạ Trừng Trừng trầm mặc, nhịn không được nhìn về phía Tạ Tri Hành cách đó không xa còn đang trả lời thư.
Mạnh Như Yên vì vậy mà áy náy, vậy còn cô thì sao?
“Yên Yên, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những thứ này.”
Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một lát, ánh mắt lại trở nên kiên định, áy náy và khóc lóc không phải tác phong của cô, tìm cách cùng lối thoát mới là cách làm trước sau của cô:
“Không dám giấu diếm, tối hôm qua Tạ Tri Hành cũng không phải một mình, anh ấy vẫn ở cùng một chỗ với tôi.
Như vậy, nếu hai nghi phạm bọn họ đều không phải là tội phạm dâm ô kia, vậy tội phạm dâm ô chân chính rốt cuộc là ai?”
“Không phải chứ... Còn có người thứ ba sao?”
Mạnh Như Yên nghi ngờ:
“Nhưng những người khác rõ ràng đều có chứng minh ngoại phạm mà!
Chẳng lẽ có người trốn ở khách sạn, nhưng chúng ta không biết sao?!”…
Hạ Trừng Trừng và Mạnh Như Yên không thảo luận ra đáp án.
Hiện tại không có video, hình ảnh và bất kỳ bằng chứng nào về thủ phạm dâm ô.
Chỉ có lời khai của Lâm Tiêu.
Hạ Trừng Trừng và Mạnh Như Yên lên lầu bảy tìm Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu mặc một chiếc váy trắng, ngồi trên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.
Mặt trời trâu bò năng động hôm nay lại giống như một đóa hoa trắng nhỏ sắp héo rũ.
Nhìn thấy Hạ Trừng Trừng cùng Mạnh Như Yên tiến vào, Lâm Tiêu khó khăn nặn ra một nụ cười:
“Chị Yên Yên, chị Hạ Hạ, hai người tới rồi.”
Mạnh Như Yên đau lòng không thôi, vội vàng tiến lên xoa xoa hai vai Lâm Tiêu:
“Đừng khổ sở, đều sẽ đi qua thôi.”
Hai mắt Lâm Tiêu đẫm nước ngước mắt lên:
“Chị Yên Yên, có phải mọi người đều cho rằng Vân Thiên làm chuyện này không?”
Mạnh Như Yên ngẩn ra, áy náy gật đầu.
“Chắc chắn sẽ không phải là Vân Thiên!”
Lâm Tiêu nắm tay Mạnh Như Yên:
“Chị Yên Yên, chị Hạ Hạ, hai người có thể giúp Vân Thiên giải thích một chút được không?
Những chuyện xấu kia đều do ba Vân Thiên làm, không liên quan gì đến anh ấy!
Vân Thiên... Anh ấy là người rất tốt, anh ấy sẽ không làm loại chuyện này đâu!”
Giọng Lâm Tiêu chân thành, trên lông mi mảnh khảnh như cái quạt nhỏ kia, còn dính một chút lệ chưa khô.
Mạnh Như Yên an ủi:
“Em không cần lo lắng, ngày mai cảnh sát có thể lên núi, nhất định có thể chứng minh Mạc Vân Thiên trong sạch!”
Lâm Tiêu từ chối cho ý kiến, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi rời khỏi phòng Lâm Tiêu, hệ thống nhảy ra:
“Ký chủ, tôi thấy Lâm Tiêu vừa rồi rất suy nghĩ cho Mạc Vân Thiên!
Số liệu điều tra ngày hôm qua của trợ lý Chu có vấn đề hay không?”
Không thể trách hệ thống nghĩ như vậy.
Vừa rồi ánh mắt Lâm Tiêu thật sự quá chân thành, ngay cả Hạ Trừng Trừng cũng có chút nghi ngờ độ tin cậy của tư liệu điều tra của trợ lý Chu.
“Nếu đã hoài nghi, vậy chỉ có thể đi kiểm chứng.”
Hạ Trừng Trừng trả lời hệ thống:
“Không phải một vị lãnh tụ vĩ đại nào đó đã nói thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý sao?
Thống Tử, gửi cho trợ lý Chu một tin nhắn, bảo anh ấy tìm ra tất cả tư liệu của Lâm Tiêu!
Phương diện nào cũng được, nhưng phải toàn bộ, càng sớm càng tốt!”