Anh ta cúi xuống, thổi vào đầu gối cô bé, sau đó cẩn thận dán miếng dán vết thương cho cô bé.
Vốn dĩ cô bé còn đang khóc nức nở, nhưng để ý đến đôi mắt màu nâu sẫm dưới mái tóc dài của Đàm Duy Nhạc.
Cái mũi nhỏ nhắn của cô bé co lại, trong giây lát bị đôi mắt ấy hấp dẫn:
"Anh à, nhìn kĩ thì anh rất đẹp trai nha!"
Động tác dán miếng dán của Đàm Duy Nhạc chậm lại.
Đã lâu lắm rồi, không có ai nói với anh ta điều đó nữa.
Khuôn mặt ảm đạm quanh năm của Đàm Duy Nhạc nở ra một nụ cười dịu dàng:
"Bé cũng rất xinh."
Anh ta đang muốn đỡ cô bé nhỏ này dậy, đột nhiên có một người phụ nữ từ bên cạnh chạy ra, ôm lấy cô gái nhỏ:
"Cậu là ai! Tại sao lại tiếp cận con gái tôi!"
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Đàm Duy Nhạc, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Đàm Duy Nhạc im lặng, đối mặt với ánh mắt ghét bỏ như vậy, anh ta đã quen rồi.
Cô gái nhỏ rụt rè kéo vạt áo của người mẹ:
"Mẹ à, anh trai này là người tốt, vừa rồi anh ấy còn thổi vết thương giúp con đấy!"
Cô bé nói, chỉ vào đầu gối đã được dán băng của mình.
Nhưng sự cảnh giác trên người phụ nữ không hề giảm bớt, ngược lại còn ôm cô gái nhỏ càng chặt hơn:
"Làm gì có người nào tốt bụng như vậy? Chắc chắn có âm mưu khác! Sau này con chú ý một chút cho mẹ!"
Đàm Duy Nhạc yên lặng đội mũ cầm tay của mình, không giải thích, chỉ xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên từ khách sạn đi ra, nhìn xung quanh, nhìn thấy Đàm Duy Nhạc đang tranh chấp bên này, ánh mắt sáng rực, vội vàng nghênh đón.
"Tiểu Nhạc! Con tới rồi à!"
Người phụ nữ trung niên bước tới bên cạnh Đàm Duy Nhạc.
Khi nhìn thấy Đàm Duy Nhạc, bà cũng chú ý tới hai mẹ con bên cạnh Đàm Duy Nhạc, vẻ mặt kinh ngạc: