Vợ Ảnh Đế Là Paparazzi

Chương 338



Chương 338. -

 

----

Trong phòng khách, chỉ còn lại có Tạ Tân Dao và Tạ Tri Hành.

Phòng khách vốn đang an tĩnh đột nhiên vang lên “Bang” một tiếng!

Tạ Tân Dao không chút khách khí mà đánh một cái vào ót của Tạ Tri Hành, ánh mắt khôn khéo, thấp giọng nói:

“Thằng nhóc thối, cô cố tình bay từ Paris trở về giúp cháu hòa giải, có thể thu phục Trừng Trừng hay không sau này còn phải dựa vào cháu rồi!”

Tạ Tri Hành xoa đầu mình, dở khóc dở cười:

“Cô… Cô nhìn ra sao?”

“Nói vậy không phải vô nghĩa sao?”

Tạ Tân Dao trợn tròn mất:

“Lần đầu tiên hai cháu tới trong nhà làm khách, cô đã nhìn ra Trừng Trừng diễn ân ái với cháu, cô còn tưởng qua lâu như vậy, có lẽ cháu cũng đã theo đuổi được con bé rồi?

Kết quả người vẫn còn chưa động tâm với cháu nữa?!

Sao trình độ con cháu nhà họ Tạ chúng ta theo đuổi con gái đều kém như vậy chứ?”

“Lúc trước… cô theo đuổi dượng mấy ngày?” Tạ Tri Hành khiêm tốn hỏi.

“Cô theo đuổi ông ấy?”

Tạ Tân Dao nhướng mày cười lạnh:

“Cần cô theo đuổi sao? Một ánh mắt của cô thôi đã khiến ông ấy tung ta tung tăng đưa hoa đến cho cô mà!”

Tạ Tân Dao vỗ vai Tạ Tri Hành:

“Cháu tranh thủ ghi điểm đi, đã tạo cơ hội cho cháu rồi, nhất định phải nắm chắc đêm nay!

Đừng khiến cho ông cụ nhà họ Tạ mất mặt đó!”

Buổi tối, ở phòng ngủ chính của phòng hành chính phòng

Tạ Tri Hành và Hạ Trừng Trừng, một người đứng ở đầu giường, một người đứng ở đuôi giường. Hai mặt nhìn nhau.

“Nếu không thì… Anh ngủ sô pha vậy!”

Tạ Tri Hành mở miệng trước.

Anh vừa mới nhận hai bộ chăn giường của nhân viên phục vụ khách sạn đưa đến, vừa lúc có thể ngủ dưới đất.

Hạ Trừng Trừng lại đột nhiên ngăn cản Tạ Tri Hành lại:

“Chuyện tai tiếng của anh, ít nhiều cũng là do em sai. Vì sao lại không nói thật cho cô biết?”

Tạ Tri Hành đè thấp giọng nói:

“Có một số việc, vẫn là càng ít người biết càng tốt.”



Vợ ẩn hôn của ảnh đế có thể là nữ minh tinh, có thể là hào môn thiên kim, thậm chí cũng có thể là người bình thường.

Nhưng nếu là paparazzi, mọi người sẽ thấy paparazzi như thế nào đây?

Hạ Trừng Trừng áy náy cúi đầu: “Cảm ơn.”

Khóe miệng Tạ Tri Hành khẽ cười, xoa xoa tóc cô:

“Có gì đâu, không bằng em ngủ dưới đất giúp anh đi.

Bằng không anh sẽ phải đoạt giường với em.”

Hạ Trừng Trừng cướp lấy chăn:

“Anh đừng tưởng bở! Giường nhất định là của em!”

Cô kéo cánh tay phải của Tạ Tri Hành, Tạ Tri Hành khẽ nhíu mày một chút.

Hạ Trừng Trừng sửng sốt, vội vàng tiến lên:

“Anh bị cô đánh để lại vết thương sao? Bị thương chỗ nào?”

Không đúng mà, tuy rằng vừa rồi trong phòng khách rất ầm ĩ, nhưng Hạ Trừng Trừng đã nhìn kỹ qua, cành gai mận của Tạ Tân Dao đều đánh trên sô pha, chỉ là giả vờ.

Trong không khí, dường như có mùi m.á.u tươi.

Tạ Tri Hành nhẹ nhàng tránh tay ra:

“Không có gì, em nhìn lầm rồi.”

Cô chắc chắn không nhìn lầm, từ trước đến nay ánh mắt cô vẫn luôn rất tốt.

Hạ Trừng Trừng cứ như vậy nắm lấy tay Tạ Tri Hành, hai người giằng co, Tạ Tri Hành không có biện pháp, bất đắc dĩ lại xoa xoa tóc Hạ Trừng Trừng.

“Sao anh lại quên chứ, có chuyện gì thì em vẫn luôn là người chấp nhất nhất.”

Hạ Trừng Trừng ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

Tạ Tri Hành yên lặng cởi áo sơ mi đen trên người.

Đập vào mắt đầu tiên là làn da màu lúa mì của anh, cơ bắp cường tráng, tựa như điêu khắc Hy Lạp cổ đại đầy đặn lại khe rãnh rõ ràng

Ngay sau đó, cánh tay phải của anh đã lộ ra ngoài.

Trên cơ bắp gầy gò buộc băng màu trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy điểm hồng mai phía trên, là dấu vết m.á.u chảy ra.

Hạ Trừng Trừng hít một ngụm khí lạnh, thanh âm cũng khẽ run rẩy:

“Anh bị thương từ khi nào?”

“Không có gì cả.”

Giọng nói Tạ Tri Hành bình thường: “Mau khỏi thôi.”

Hạ Trừng Trừng nhíu mày.

Vết thương sắp lành, làm sao có thể chảy m.á.u chứ?

Cô nhớ tới lúc vừa mới đi tìm Mạnh Như Yên, Mạnh Như Yên nói cho cô biết, Mạc Vân Thiên thiếu chút nữa muốn nhảy lầu, là Tạ Tri Hành bắt được anh ta ở bệ cửa sổ.

Chẳng lẽ là bị thương lúc đó? Trái tim Hạ Trừng Trừng lại có chút chua xót.