Vợ Ảnh Đế Là Paparazzi

Chương 342



Chương 342. -

 

----

Sự thay đổi của Hàn Gia Lâm bắt đầu từ một tuần trước.

Một tuần trước, tin tức Diệp Thi Văn mang thai hộ bị lộ ra, Hàn Gia Lâm nhìn thấy Mạnh Hân ở nhà họ Hàn.

Anh ta mới giật mình nhận ra, Diệp Thi Văn không giống với cô gái cứu mình lúc trước.

Cô ta có rất nhiều bí mật mà không ai biết, cô ta không thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Chẳng qua là thừa nhận sai lầm của người khác thì dễ, còn tự mình nhận lỗi thì mới khó.

Hàn Gia Lâm không muốn tin mình nhìn nhầm người, cũng không nói việc này với bất kỳ ai.

Lư Thư Nhã cho rằng Hàn Gia Lâm vẫn chưa từ bỏ Diệp Thi Văn, bảo thư ký Lâm thu thập những vật liệu đen của Diệp Thi Văn và gửi cho Hàn Gia Lâm.

Mua thủy quân, giẫm lên vị trí của Hạ Trừng Trừng, làm giả vật liệu đen…

Từng chuyện một đủ để phá hủy hình tượng cô gái thuần khiết trong lòng Hàn Gia Lâm.

Ngày hôm đó, Hàn Gia Lâm trở lại trường cấp ba.

Anh ta đứng ở nơi lần đầu tiên gặp Diệp Thi Văn.

Anh ta nhớ rằng chính ở đây, cô gái mặc váy đỏ đã dùng s.ú.n.g cao su để đánh lại những kẻ bắt nạt anh ta.

Cô ta là người duy nhất bảo vệ anh ta.

Dù đã nhiều năm trôi qua, ngay cả khi tất cả ký ức đã phai mờ, thì hình ảnh của cô gái b.ắ.n s.ú.n.g cao su vẫn còn rõ ràng.

Hàn Gia Lâm cảm thấy, anh ta không bao giờ quên ký ức này trong suốt cuộc đời mình.

Thư ký Lâm đi đến bên cạnh Hàn Gia Lâm, cung kính nói:

"Cậu chủ, tôi đã điều tra xong.

Ngày xảy ra chuyện là ngày thi Olympic Toán thành phố, trường của cậu được chọn là một trong những địa điểm thi, có rất nhiều học sinh của các trường đến thi.

Lúc ấy nữ sinh giúp cậu là học sinh trường khác."

Hàn Gia Lâm gật đầu.

Anh ta học trường tư, đồng phục của trường là một bộ vest đen, cô gái mặc váy đỏ chắc chắn đến trường khác.

Nhớ lại hơn ba mươi phút, sắc trời dần tối, phía chân trời đỏ rực, Hàn Gia Lâm xoay người rời đi.

Khi đi đến cổng trường, anh ta thấy nhân viên hậu cần của trường đang treo băng rôn ở cổng.

Thư ký Lâm: "Cuộc thi Olympic Toán lại sắp bắt đầu."



Hàn Gia Lâm không để tâm câu nói này, xoay người rời đi.

Anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn băng rôn treo ở cổng trường:

"Hoan nghênh học sinh các trường tham gia cuộc thi Olympic Toán lớp mười."

Hàn Gia Lâm trợn tròn mắt: "Sao lại là lớp mười?"

"Tất nhiên là lớp mười."

Thư ký Lâm trả lời:

"Cậu chủ, lúc trước cậu học trường tư rất ít phòng học. Địa điểm thi của lớp mười một và lớp mười hai ở chỗ khác".

Yết hầu của Hàn Gia Lâm lăn xuống, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán:

"Tám năm trước, đây cũng là phòng thi của các thí sinh lớp mười sao?"

Thư ký Lâm không chắc lắm, nhưng nhân viên hậu cần của trường đang treo băng rôn trả lời chắc chắn:

"Đúng vậy, chàng trai.

Trước kia cậu cũng là học sinh trường cấp ba của chúng tôi sao?

Từ khi trường cấp ba của chúng tôi tổ chức cuộc thi Olympic Toán chỉ phụ trách học sinh lớp mười thôi."

Hàn Gia Lâm cảm giác đầu mình "ầm" một tiếng.

Năm đó khi xảy ra chuyện, anh ta đang học lớp mười hai. Mà Diệp Thi Văn cũng là học sinh lớp mười hai.

Trường tư được canh gác cẩn thận.

Ngoại trừ học sinh của trường và thí sinh có thẻ dự thi, những người khác không được vào.

Nếu Diệp Thi Văn không có tư cách vào trường, vậy người lúc trước cứu anh ta là ai?

Hàn Gia Lâm bảo thư ký Lâm lập tức đi điều tra.

Thư ký Lâm làm việc rất hiệu quả, danh sách thí sinh dự thi Olympic Toán được lưu trữ hồ sơ ở phòng Giáo dục nên không khó tìm.

Hàn Gia Lâm xem tên của tất cả các thí sinh, quả nhiên, thí sinh năm đó đều là học sinh lớp mười, không có Diệp Thi Văn.

Thế nhưng, Hàn Gia Lâm lại nhìn thấy tên Hạ Trừng Trừng.

Hơn nữa, cô là cô gái duy nhất dự thi năm đó.

Đằng sau danh sách còn có một bức ảnh chụp chung của thí sinh dự thi ở trường cấp ba quốc tế Giang Thành.

Trong ảnh chụp chung, Hạ Trừng Trừng cười sảng khoái, mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Cô mặc một chiếc váy màu đỏ.

Hàn Gia Lâm cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.