Vợ Ảnh Đế Là Paparazzi

Chương 359



Chương 359. -

 

----

Tuy rằng đã biết hai phần phía trước là gì từ bên hệ thống, nhưng Hạ Trừng Trừng vẫn rất phối hợp làm bộ vui mừng:

"Đây không phải là quà anh tặng em đó chứ."

Tạ Tri Hành nhìn bộ dáng vui vẻ của Hạ Trừng Trừng, trong lòng tràn đầy tự đắc, nhưng vẫn cố ý dùng thanh âm thờ ơ nói:

“Mở ra xem đi."

Hạ Trừng Trừng mở ra chiếc đầu tiên, hai chìa khóa, một là du thuyền xa hoa dưới chân, hai là máy bay tư nhân ở Giang Thành.

Hệ thống không thể nhịn được gấp gáp xuất hiện:

"Cô xem, cô xem, lúc trước tôi nói cô đóng kịch không sai chứ."

Hạ Trừng Trừng trừng:

“Là minh tinh nhỏ, nhưng có ông xã có nhiều tiền.”

Món quà thứ hai, giấy chứng nhận bất động sản của biệt thự Lâm Ngữ.

Chính Hạ Trừng Trừng cũng vui vẻ, không nghĩ tới đi một vòng lớn, thứ này vẫn trở về tay mình.

Vì vậy, món quà thứ ba

Hạ Trừng Trừng cũng thấp thỏm.

Lúc trước hệ thống không nhắc đến món quà thứ ba, cố ý bỏ qua một món. Rốt cuộc món quà thứ ba là gì, lúc ấy cậu cũng không dám nói

Hệ thống quét hộp quà mắt, "woa" một tiếng.

"Sao vậy." Hạ Trừng Trừng hỏi hệ thống ở trong đầu.

"Món quà thứ ba không phải chính là món quà lần trước Tạ Tri Hành muốn tặng hả."

Hệ thống nói:

"Món quà lúc trước là nhẫn kim cương trong đấu giá nha."

Hạ Trừng Trừng sửng sốt.

Cô đột nhiên nghĩ gì đó.

Tối hôm qua, Tạ Tri Hành sau khi va chạm giường xong thì bận công việc. Hạ Trừng Trừng cũng không ngủ được, nằm trên giường dùng máy tính bảng nhìn châu báu cao cấp mà các thương hiệu cấp cho cô.

Nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương đen trị giá một trăm triệu, Hạ Trừng Trừng nhịn không được kinh hô một tiếng.

Tạ Tri Hành đúng lúc nhìn qua, chú ý tới châu báu màu đen cực lớn trên máy tính bảng, nhíu mày, "Không phải em thích kim cương hồng sao?"

"Em nói thích kim cương hồng hồi nào vậy."



Hạ Trừng Trừng khó hiểu hỏi ngược lại:

"Không phải em vẫn thích tất cả châu báu vừa lớn vừa đắt sao?

Chỉ cần đáng giá là được rồi, màu cam, vàng, xanh lam tím đều được hết, ai nói nhất định phải là màu hồng."

Tạ Tri Hành: "..."

Sắc mặt Tạ Tri Hành khẽ thay đổi, dừng một chút:

"Vậy tại sao em lại đấu giá chiếc nhẫn kim cương màu hồng với Hàn Gia Lâm?"

"Nhẫn kim cương hồng."

Hạ Trừng Trừng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới hình dáng chiếc nhẫn kim cương hồng kia.

Cô giảo hoạt cười:

"Không phải đang muốn tốt cho tên Hàn Gia Lâm úng não đó sao, để cho anh ta tốn thêm chút tiền làm từ thiện chứ, nếu không ai lại bỏ ra một trăm triệu mua một viên kim cương chỉ trị giá ba mươi triệu chứ, có phải là ngốc hay không.

Lúc ấy Hàn Gia Lâm không đủ tiền nhất định sẽ đào hố mà chui xuống."

Tạ Tri Hành úng não: "...”

Anh xấu hổ đỏ mặt, thân thể có chút cứng ngắc, máy móc gật đầu.

Trên du thuyền xa hoa, trong lòng Hạ Trừng Trừng vui vẻ không thể chống đỡ nổi.

Không trách được tối hôm qua Tạ Tri Hành đã buồn rầu lâu như vậy, hóa ra là khổ sở chuyện mình trở thành tên não úng nước nha.

"Nhưng đại phản diện cũng thông minh."

Hệ thống tiếp tục nói:

"Tôi đi điều tra một chút phát hiện anh ta bán nhẫn kim cương hồng đi, hơn nữa còn nâng giá lên tới 13 tỷ."

Hạ Trừng Trừng khó có thể tin:

"Lấy đâu ra một tên não úng nước ngu như vậy."

Hệ thống u ám, nói:

"Hàn Gia Lâm."

Trước mặt là món quà thứ ba.

Hạ Trừng Trừng kìm nén nội tâm đang rung động.

Hộp quà mở ra, Hạ Trừng Trừng nhìn phần hợp đồng trong hộp quà, trong nháy mắt cửa ngây ngẩn cả người.

Giấy trắng mực đen, một món quà đơn giản như vậy, lại phảng phất mang theo trọng lượng ngàn cân.

Hạ Trừng Trừng trừng tròn mắt, không thể tin cầm lấy bản hợp đồng kia: "Anh cho em cái này sao?"

Món quà thứ ba là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của công ty giải trí Thiên Thịnh.

Quyền sở hữu của Thiên Thịnh, từ nay về sau, thuộc về Hạ Trừng Trừng.