Tống Ngữ Ngưng lập tức lấy hai viên thuốc giảm đau từ trong túi ra:
“Cô uống hai viên thuốc giảm đau này trước đi, cơ hội thu ‘Cuối tuần vui vẻ’ rất khó có được, bỏ lỡ sẽ rất khó có cơ hội tiếp.”
Hạ Trừng Trừng không có phản bác cô ấy, nhận thuốc giảm đau, rồi đi lên xe.
Trên xe, các cô gái đều vây quanh bên cạnh Hứa Triệt.
Dáng vẻ Hứa Triệt vẫn ôn nhu như cũ, kiên nhẫn nói một vài tin thú vị về chương trình giải trí với các cô ấy.
Khi đi ngang qua người của Hứa Triệt, anh ta vẫn còn đang nói giỡn với các cô gái, Hứa Triệt đột nhiên ngăn cản Hạ Trừng Trừng.
Hạ Trừng Trừng kinh ngạc, trong lòng bất ổn.
Thời gian quá nhanh, cô vẫn chưa kịp hoá trang kỹ càng, chỉ dùng bút thô ráp để kéo dài đuôi mắt của chính mình, lại dùng tóc để ngăn đôi mắt lại, xây dựng cảm giác Phương Nhược Nhược lạnh lùng, hiên ngang.
Nhưng nếu nhìn kỹ cô thì… sẽ nhìn ra vấn đề.
“Nhược Nhược, sao vẻ mặt cô không tốt như vậy, không có việc gì chứ…”
Hứa Triệt nói, vươn tay đến chỗ Hạ Trừng Trừng.
Mắt thấy tay của Hứa Triệt càng ngày càng gần, sắp sờ đến mặt của Hạ Trừng Trừng ——
Đột nhiên, di động của Hứa Triệt vang lên.
Hứa Triệt nhìn thông tin tin nhắc, sửng sốt, lập tức thu tay lại.
Lúc này tài xế hỏi câu: “Hứa lão sư, người đã đến đủ rồi sao?”
“Tới đủ rồi.”
Hứa Triệt trở về chỗ.
Tất cả mọi người đều ngồi trở lại chỗ ngồi.
Hứa Triệt cũng không hề quan tâm Phương Nhược Nhược, ngồi vào chỗ của mình.
Anh ta cầm di động, nhìn thông báo cuộc gọi từ “Hạ Trừng Trừng”.
Hứa Triệt cau mày lại, đang muốn nhận điện thoại.
Điện thoại bỗng tắt.
Hứa Triệt nhíu mày càng chặt hơn.
Ngay sau đó, WeChat sáng lên, là tin nhắn từ Hạ Trừng Trừng.
[Hứa lão sư, thật xin lỗi, vừa mới tôi ấn nhầm, không quấy rầy đến anh chứ?]
Hứa Triệt nhìn dòng chữ, híp mắt lại.
[Không sao cả.]
Cách đó không xa, Hạ Trừng Trừng nhận được tin trả lời của Hứa Triệt.
“Năng lực tung hỏa mù của cô cũng không tồi đó!”
Hệ thống bình luận nói:
“Tôi còn lo lắng khi di động bỏ trong túi quần sẽ bị nhấn nhầm!”
“Đương nhiên sẽ không.”
Hạ Trừng Trừng ở trong đầu trả lời lại hệ thống.
“Lúc tôi tới đã nhìn thấy anh ta liếc mắt nhìn tôi ở cửa sổ xe rồi.
Cho nên để ngừa bất trắc, tôi đã mở sẵn số Hứa Triệt, chờ anh ta ngăn tôi lại.”
Xe buýt bắt đầu đi đến sân bay.
Từ khu huấn luyện đến sân bay mất gần hai tiếng đồng hô, lúc đầu mọi người còn vui vẻ, dần dần mơ màng sắp ngủ.
Trong xe, điều hòa mở vừa đủ lạnh, khiến miệng khác nước.
Không biết mở bao lâu, Hạ Trừng Trừng cũng có chút bực bội, cầm đồ uống ở bên cạnh lên định uống.
Bất thình lình, cô nhận ra chai nước giải khát có một lỗ kim rất nhỏ gần miệng chai.
Hạ Trừng Trừng trong nháy mắt cảnh giác, vội vàng nhìn về phía Tống Ngữ Ngưng ở bên cạnh, Tống Ngữ Ngưng đã uống được hai ngụm, vẫn còn đang uống ùng ục ùng ục.
Cô vội vàng kéo đồ uống của Tống Ngữ Ngưng, thấp giọng nói:
“Đừng uống.”
“Vì sao không thể uống chứ?”
Tống Ngữ Ngưng nhận ra có một vài thí sinh đã ngủ, hạ thấp giọng nói xuống.
Hạ Trừng Trừng hoàn toàn không biết nói gì cả:
“Lúc cô ở bên ngoài được người khác cho đồ uống, cũng không kiểm tra miệng chai sao?”
Tống Ngữ Ngưng lắc lắc đầu, đầu óc đột nhiên choáng váng, không kịp suy nghĩ nhiều “Phương Nhược Nhược” trước mắt đã xuất hiện mấy tầng trùng ảnh.
“Nhược Nhược… sao lại có ba cậu thế.”
Nói xong, hai mắt Tống Ngữ Ngưng trắng bệch, ngã vào trong n.g.ự.c Hạ Trừng Trừng.
Hạ Trừng Trừng: “…”
Mùa thu khô ráo, mà trên xe lại bật điều hòa không khí mạnh mẽ như vậy, tất cả các cô gái đã uống đồ uống, ngủ thiếp đi.