"Như vậy xem ra, Phạm Tư Hàng cũng là một người nghiện, chỉ là loại ma túy này chuyển hóa rất nhanh, cho nên cho dù bây giờ chúng ta đi bắt anh ta, cũng không có chứng cứ bổ sung."
Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một chút, lại hỏi:
"Hay là tìm một người thay thế."
Cảnh sát Triệu nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời, lấy hai bình thuốc ma túy từ trong túi ra.
"Đây là do tôi lấy được từ đồng nghiệp ở đại đội chống ma túy vào hai ngày trước, nói là làm giả bề ngoài và hương vị không khác gì đồ thật, nhưng cũng không phải ma túy thật."
Hạ Trừng Trừng hỏi:
"Ông muốn dùng cái này để dụ Phạm Tư Hàng sao."
Cảnh sát Triệu liên tục gật đầu.
Hạ Trừng Trừng lại suy nghĩ một chút.
Trước khi đến chợ đêm Thành Bắc, Phạm Tư Hàng nghiện ma túy, làm ầm ĩ ở trong phòng khách sạn, đã đánh mất lý trí từ lâu.
Nếu như cho anh ta một chai giả, trong phút chốc chưa chắc có thể phát hiện ra.
Ánh mắt Hạ Trừng Trừng cũng sáng lên:
"Tôi cảm thấy có thể thử xem sao."
Trong mắt cảnh sát Triệu có chút mong chờ, lại đột nhiên lo lắng, vẻ mặt kỳ lạ:
"Có điều cô nghiêm túc giúp cảnh sát như vậy, không phải là vì muốn tin tức chứ."
"Không đâu mà."
Hạ Trừng Trừng cố tình lơ đi, dưa của Phạm Tư Hàng đều đưa đến trước mặt cô, không nổ thì quá trái lương tâm rồi.
Cảnh sát Triệu: "..."
"Nhưng không phải cô. . ."
Cảnh sát Triệu muốn nói lại thôi, anh ta đã xem qua tài liệu cá nhân của Hạ Trừng Trừng, biết Hạ Trừng Trừng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hạ thị, cũng là phu nhân của Tạ Tri Hành thuộc hào môn Tạ gia, đây không phải là phu nhân hào môn chỉ toàn giàu với giàu thôi sao, không muốn hưởng phúc, lại muốn đi săn tin tức.
Cảnh sát Triệu thật sự không thể hiểu được.
Hạ Trừng Trừng được cảnh sát Triệu ngầm đồng ý, lấy hai bình ma túy giả của cảnh sát.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, tràn đầy sự mong đợi.
Cảnh sát Triệu càng cau mày hơn.
Chẳng lẽ đây chính là sở thích của giới hào môn sao.
A, vẫn không thể nào hiểu được.
Hạ Trừng Trừng lại trang điểm thành Hạ Thu Thu, lái bọ cánh cứng trở về khách sạn.
Trước khi trở về, cô đã liên lạc với Hầu Bác Siêu, bảo Hầu Bác Siêu lấy lý do làm kế hoạch phát triển tương lai cho Phạm Tư Hàng, gọi Vương Hâm đi chỗ khác.
Đương nhiên là Vương Hâm biết Phạm Tư Hàng dùng ma túy, nếu để anh ta ở lại khách sạn, Hạ Trừng Trừng lo rằng không chụp được hình ảnh Phạm Tư Hàng dùng ma túy.
Sau khi Vương Hâm rời đi Hạ Trừng Trừng mới bước vào nơi ở của Phạm Tư Hàng.
Không chỉ mỗi Vương Hâm không có ở đây, Tề Ngộ cũng nói trong nhà có việc, để lại thẻ phòng khách sạn cho Hạ Trừng Trừng rồi rời đi.
Hạ Trừng Trừng đi vào phòng của Phạm Tư Hàng, nhìn thấy Phạm Tư Hàng đẹp trai năng động của ngày xưa bây giờ lại giống như một ác quỷ khô héo, chán chường nằm trên giường.
Cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ không gặp, hốc mắt của anh ta đã lún sâu xuống, mắt trắng bệch đầy tơ máu.
Mà ở trên bàn, lại có một bình đựng ma túy rỗng.
Xem ra, trước khi Phạm Tư Hàng kêu Tề Ngộ đi mua ma túy, trên người anh ta hoặc là Vương Hâm đã có hàng tồn kho.
Tuy nhiên, nhìn cái chai nhỏ kia.
Đoán chừng không đủ cho Phạm Tư Hàng dùng.
Phạm Tư Hàng vô cùng sốt ruột, hai vai đều trở nên run rẩy, cả người giống như mất hồn.
Vào lúc này, chỉ có ma túy có thể cứu được anh ta.
"Thu Thu, là cô sao."
Giọng nói của Phạm Tư Hàng rất yếu.
"Phạm lão sư, anh không sao chứ?"
Hạ Trừng Trừng ra vẻ quan tâm hỏi một câu, sau đó đặt hai bình ma túy giả kia lên bàn trà:
"Đây là thuốc anh Tề Ngộ bảo tôi mua, anh có cần không?"
Phạm Tư Hàng nghe vậy, không còn sức lực liếc mắt nhìn bàn trà, trong nháy mắt nhìn thấy ma túy, đôi mắt vô hồn kia lập tức sáng lên, cả người anh ta bỗng nhiên tràn ngập sức lực, nhảy vọt tới bên cạnh bàn trà.
Phạm Tư Hàng cầm hai bình ma túy kia, yết hầu nhấp nhô, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.
Lý trí còn sót lại nói cho anh biết không thể để Hạ Trừng Trừng hút, nhưng lại có nhiều dục vọng khiến anh ta không thể nhịn được.
Giọng anh ta khàn khàn, giống như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người đẩy Hạ Trừng Trừng ra:
"Chuyện còn lại tôi sẽ tự mình có thể giải quyết, cô đi ra ngoài trước đi."