Ở bên cạnh, dì Lưu, Quang Tông Diệu Tổ, còn có hệ thống đều khẩn trương không thôi.
Hệ thống trong đầu càng thúc giục Hạ Trừng Trừng nhanh chóng chạy trốn.
Một giây sau, đã thấy Cẩu Đam đùng một tiếng quỳ xuống, ôm chân bàn trong vườn hoa, nước mắt đã rơi xuống:
"Lão đại làm sao bây giờ, cô phải cứu tôi đó, cô mà không giúp tôi sẽ c.h.ế.t chắc!"
Hạ Trừng Trừng: "..."
Hệ thống: "..."
Dì Lưu: "..."
Bởi vì ngại ôm đôi chân dài của Hạ Trừng Trừng, Cẩu Đam chỉ có thể ôm bàn ở vườn hoa.
Hạ Trừng Trừng không nhịn được cười:
"Vừa rồi anh còn hùng hổ như vậy, tôi còn tưởng rằng anh tức giận tôi không nói cho anh biết chuyện của Phạm Tư Hàng sớm."
Cẩu Đam đứng lên, vỗ vỗ ngực:
"Lão đại, tôi là người có nghĩa khí, cô đã nhắc nhở tôi không được đăng Weibo kia, không nói cho tôi biết sự thật cũng không có gì hết, đó là dưa cô điều tra được, cô có quyền không nói cho tôi biết.
Vừa rồi tôi tức giận, là bởi vì tôi vừa giằng co với người đại diện của Phạm Tư Hàng kia."
"À."
Hạ Trừng Trừng nhướng mày: "Bọn họ ép các anh bồi thường tổn thất danh dự sao."
"Cũng không phải."
Cẩu Đam gật đầu liên tục:
"Nếu như chỉ là bị cư dân mạng mắng một tiếng, thiếu mấy quảng cáo, tôi cũng chịu, nhưng tôi nhớ rõ cô đã từng nói, quả thật anh ta dùng ma túy, bọn họ dựa vào cái gì mà lại yên ổn như vậy tôi cảm thấy chuyện này có vấn đề."
Hạ Trừng Trừng nhàn nhã ngồi trên ghế trong vườn hoa, đưa tay ra hiệu mời, bảo Cẩu Đam ngồi xuống, sau đó rót cho anh ta một chén trà đen.
Hạ Trừng Trừng chậm rãi uống hồng trà:
"Hành động này của Vương Hâm quả thật rất không tốt, lợi dụng các người vạch trần Phạm Tư Hàng, bây giờ còn muốn hốt một mớ từ trên người các anh."
Cẩu Đam uống hồng trà, gật đầu: "Chính là như vậy, quá độc ác."
Đột nhiên, ánh mắt anh ta trợn tròn lên, "Phụt" một tiếng, toàn bộ hồng trà trong miệng đều bị phun ra
Hạ Trừng Trừng nhanh tay lẹ mắt né tránh.
Bọt trà đen của Cẩu Đam ở trên không trung tạo thành một hình parabol, cuối cùng tan ra như hơi nước rơi xuống người Quang Tông.
Vốn dĩ Quang Tông đang nằm sấp trên ghế trong vườn hoa, buồn bã vì hòn bi của mình đã một đi không trở lại, lúc này đột nhiên cả người ướt sũng, càng thêm đau buồn.
Quang Tông thê thảm kêu "Meo."
Tròng mắt đen nhánh của nó ướt đẫm, giống như sắp khóc.
Cẩu Đam luống cuống tay chân lau chùi giúp Quang Tông, kết quả tốn sức mà không lấy được lòng, còn bị Quang Tông đang đau buồn nóng nảy dùng móng vuốt cào mấy cái.
Cẩu Đam: "..."
Cuối cùng, Quang Tông chạy đi, Cẩu Đam mới đau khổ lau nước trà, xoay người nhìn về phía Hạ Trừng Trừng, nghi ngờ nói:
"Lão đại, vừa rồi cô có ý gì, chẳng lẽ người tung tin cho chúng ta là người đại diện của Phạm Tư Hàng, Vương Hâm."
Hạ Trừng Trừng không chút để ý đùa giỡn với Diệu Tổ, cùng lúc đó ngẩng đầu, thản nhiên cười với hắn:
"Không sai, người thật sự vạch trần Phạm Tư Hàng, chính là anh ta."
"Vương Hâm không phải là người đại diện của Phạm Tư Hàng sao?"
Cẩu Đam không thể lý giải nổi: "Làm sao anh ta có thể hãm hại Phạm Tư Hàng chứ?"
Phạm Tư Hàng sinh ra trong nhà hào môn, lúc trước khi anh ta gia nhập công ty giải trí Tinh Không, tập đoàn Phạm thị đã cho anh ta người đại diện át chủ bài là Vương Hâm.
Trong tay Vương Hâm không còn nghệ sĩ nào khác, anh ta chỉ phụ trách dẫn dắt Phạm Tư Hàng.
Đây cũng là lý do tại sao công ty giải trí Thiên Thịnh ký hợp đồng với Phạm Tư Hàng, nhưng thực tế là ký với toàn bộ đội ngũ của Phạm Tư Hàng.
Công ty giải trí Thiên Thịnh đối với Phạm Tư Hàng mà nói, cùng lắm chỉ là một công ty nổi tiếng mà thôi, tất cả hợp đồng thương mại của Phạm Tư Hàng đều là do Vương Hâm phụ trách.
Mọi người trong giới đều biết rằng tất cả bọn họ có thể lừa một mình Phạm Tư Hàng, nhưng với Vương Hâm thì tuyệt đối không thể.
"Nhưng Vương Hâm cũng không hãm hại Phạm Tư Hàng nha."
"Không phải tất cả những vạch trần đều dẫn đến hậu quả không tốt, anh xem lần này Phạm Tư Hàng sử dụng ma túy, chẳng những không làm cho anh ta sụp đổ nhà, còn giúp anh ta chăm sóc người hâm mộ một lần."