“Lúc mới bắt đầu biết bị cậu lừa gạt, quả thật tôi rất khó chịu.”
Hạ Trừng Trừng nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà nhìn cậu bây giờ như vậy tôi cũng thôi. . .
Phạm Tư Hàng đã được tẩy trắng, ít nhất là ở điểm sử dụng ma túy này, rất khó để lật đổ anh ta, cậu tính làm gì bây giờ?”
Nhắc tới Phạm Tư Hàng, ánh mắt Tề Ngộ trong nháy mắt trở nên tàn nhẫn.
Còn có sự sợ hãi, sự căm hận.
Dưới đôi mắt màu nâu sẫm kia dường như đang có một ngọn lửa thiêu đốt.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Tề Ngộ nghiến răng nghiến lợi:
“Anh ta hủy hoại đời tôi! Tôi không có khả năng bỏ qua cho anh ta.”
Tề Ngộ và Phạm Tư Hàng quen biết nhau rất nhiều năm.
Hiện giờ mọi người đều cho rằng Phạm Tư Hàng là nhị công tử Phạm gia, nhưng thật ra Phạm Tư Hàng là con riêng của Phạm gia.
Thời trung học cơ sở, anh ta còn chưa được đón về Phạm gia, phải học cùng một trường trung học với Tề Ngộ.
Một lần tình cờ, Tề Ngộ biết được thân phận con riêng của Phạm Tư Hàng.
Kể từ ngày đó, cậu ấy bị mắc kẹt trong địa ngục vô biên mà Phạm Tư Hàng đã tạo ra cho mình.
Cho đến hôm nay vẫn không thể thoát khỏi.
“Ngày thi đại học, Phạm Tư Hàng xé giấy chứng nhận dự thi của tôi, tôi học lại một năm mới thi đậu đại học.
Ngày thi lên thạc sĩ là lễ Giáng sinh, cành cây khô đã treo đầy tuyết mùa đông, tôi lại bị anh ta đẩy vào hồ nước trường đại học…
“Phạm Tư Hàng cực kỳ để ý đến thân phận con riêng của mình, cũng chán ghét tất cả người biết bí mật này của mình…
Có lẽ chính vì nguyên nhân này, anh ta tìm mọi cách tra tấn tôi, giống như chỉ cần giẫm tôi ở trên mặt đất là có thể xóa đi thân phận con riêng của anh ta vậy.”
Tề Ngộ cười khổ:
“Dù sao cuộc đời của tôi cũng đã bị anh ta hủy diệt.
Sao tôi đây có thể để anh ta sống dễ chịu hơn chứ?
Có bản lĩnh thì ngọc nát đá tan đi! Chân trần không sợ mang giày! Tôi sợ cái gì?"
Hạ Trừng Trừng im lặng nhìn Tề Ngộ.
Có lẽ Tề Ngộ cũng từng có một tương lai tươi sáng, có kỳ vọng tốt đẹp đối với cuộc sống.
Cậu ấy cũng là một người tốt bụng.
Chỉ là cuối cùng vẫn lựa chọn phương pháp tồi tệ nhất.
“Cô muốn tố cáo tôi sao?”
Tề Ngộ ngẩng đầu nhìn Hạ Trừng Trừng:
“Tôi biết mua ma túy cũng sẽ bị giam giữ, cô muốn tố cáo thì tố cáo đi, nhưng chỉ cần tôi được thả ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phạm Tư Hàng.”
Hạ Trừng Trừng ôm hai tay, có chút buồn cười nhìn Tề Ngộ:
“Cậu đã thảm như vậy rồi, vì sao tôi còn phải tố cáo cậu chứ?
Có ích gì với tôi chứ?
Chẳng những tôi sẽ không tố cáo cậu mà tôi còn có thể giúp cậu đó.”
Nói xong, Hạ Trừng Trừng lấy ra một bình thuốc mô phỏng ma túy, đặt ở trước mặt Tề Ngộ.
Đây là lúc cô báo cáo với cảnh sát Triệu, đặc biệt lấy lại một chai.
Đồng tử của Tề Ngộ co rụt lại.
“Hang ổ sản xuất ở thành bắc đã bị lộ, sao cô còn có thể có cái này.”
Cậu ấy thất thanh kêu lên, nuốt nước bọt, sau đó nhướng mày:
“Cô muốn dùng bình thuốc phiện này dụ dỗ Phạm Tư Hàng dùng ma túy, lại một lần nữa phơi bày anh ta ra.”
Hạ Trừng Trừng giảo hoạt cười:
“Tôi không nói như vậy mà, nhưng nếu cậu thật sự muốn đem thứ này cho Phạm Tư Hàng, tôi cũng không có ý kiến gì.
“Nhưng mà trước khi đem đồ giao cho anh ta, mời cậu nhất định phải nói cho anh ta biết, đây là một lọ thuốc cuối cùng trên tay cậu, không nên bỏ sót chữ nào nha.”
Tề Ngộ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Trừng Trừng.
Cậu ấy không rõ lời của Hạ Trừng Trừng có ý đặc biệt gì, còn cần phải nhấn mạnh nhiều lần như vậy.
Nhưng vì trả thù Phạm Tư Hàng, hắn vẫn gật đầu thật mạnh.
Sau đó, Tề Ngộ bị tài xế Từ dẫn đi.
Nội tạng của cậu ấy cũng bị xuất huyết một chút và cần phải trở lại bệnh viện Minh Đức để điều trị.