Nếu đôi chân thon dài như vậy không còn, sau này làm sao nhảy được nữa!"
"Cô, thật sự sẽ đánh gãy chân anh ta?" Hứa Tri Tình không tin hỏi lại.
Thư Diễm có vẻ hơi cáu kỉnh:
"Cô Hứa, cô không nên khiêu chiến tính kiên nhẫn của tôi! Chúng tôi nói được làm được!"
"À..."
Trên mặt Hứa Tri Tình hiếm thấy lộ ra vẻ hưng phấn, cô ấy thở dài, sau đó quả quyết nói:
"Vậy cô đánh gãy đi! Nếu một chân không đủ, thì đánh gãy cả hai chân đi!"
Hứa Tri Tình nói thêm:
"Nếu chân không đủ thì bẽ gãy tay cũng được! Chỉ cần bên cô vui là được! Đừng lo lắng cho tôi!"
Thư Diễm: "...?"
Thư Diễm trở nên khẩn trương: "Cô Hứa, cô nói vậy là có ý gì?"
Hứa Tri Tình cố ý không trả lời, để Thư Diễm chờ trong im lặng.
Cô ấy im lặng đến khi bên kia sắp tức giận, Hứa Tri Tình mới chậm rãi nói:
"Cô Thư, Lam Sở Tuấn có ở bên cạnh cô không?"
Thư Diễm cứng người.
Cùng lúc đó, Lam Sở Tuấn đang ôm Thư Diễm, triền miên hôn cô ta cũng cứng người.
"Lam Sở Tuấn, anh nghe cho kỹ!"
Hứa Tri Tình nổi giận, giọng nói cũng nghiêm hơn, quát to:
"Đồ mặt dày, dơ bẩn, dối trá!
Tôi đã biết bộ mặt thật của anh, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không đòi được một xu từ tôi đâu!"
"Họ muốn đánh gãy chân anh để đe dọa tôi phải không?
Vậy thì đánh đi! Tốt nhất là đánh gãy hết tay chân của anh đi!
Tôi sẽ không ngu ngốc giúp anh nữa, tôi sẽ đòi lại tất cả số tiền đã cho anh vay! Đồ cặn bã! Cút!"
Điện thoại đột nhiên bị tắt.
Ngực Hứa Tri Tình phập phồng, vẫn chìm trong cảm xúc tức giận chưa hồi phục được.
Bên cạnh, Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng đứng xem toàn bộ hành trình, kinh ngạc sững sờ.
Các cô còn tưởng rằng Hứa Tri Tình sẽ khóc không dám nghe điện thoại, không ngờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy! Nhất là cảnh vừa rồi cô ấy cúp điện thoại, vô cùng xinh gái!
Hai người lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: Chị Tình, đỉnh lắm!
Nhưng dũng khí và sự tức giận của Hứa Tri Tình chỉ duy trì được ba phút.
Sau khi tắt máy, cô ấy lại giống như một con ốc sên rụt rè, vẻ mặt buồn bã, lại vùi đầu vào đầu gối.
Hạ Trừng Trừng:???
Tống Ngữ Ngưng:???
Hạ Trừng Trừng khó hiểu:
"Cô Hứa, không phải vừa rồi cô rất mạnh mẽ sao? Có chuyện gì với cô vậy?"
"Đó là diễn thôi!"
Hứa Tri Tình lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc lóc thảm thiết:
"Diễn thôi, sao không buồn được? Hu hu hu... Người phụ nữ vừa rồi thật đáng sợ!
Cô ấy nói đánh gãy tay gãy chân! Đây là mơ, phải không?
Vừa rồi tôi quá hung dữ! Họ sẽ không đến tìm tôi để trả thù chứ?
Hu hu hu. thật đáng sợ !
"Hãy để tôi khóc thêm một phút nữa! Sợ thêm một phút nữa! Hu hu hu..."
Hạ Trừng Trừng: "..."
Tống Ngữ Ngưng: "..."
Cô ấy nói rất đáng sợ.
Nhưng vừa rồi câu đáng gãy tay chân trong điện thoại rõ ràng là cô nói mà!
…
Ở sòng bạc bên thành phố điện tử.
Lam Sở Tuấn hoảng hốt, hoàn toàn hoảng loạn.
Hứa Tri Tình biết, cô ấy biết hết!
Anh ta đã dành rất nhiều công sức cho cô ấy, ba năm trước anh ta bắt đầu tiếp cận cô ấy, lấy được lòng tin của cô ấy. Không ngờ chưa được hưởng thụ thành quả chiến thắng, lại bị Hứa Tri Tình phát hiện!
Trong ba năm này, Lam Sở Tuấn đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ.
Có người là những cô bé ngây thơ; có người là quý bà trung niên cô đơn; còn có một số trạch nữ cách biệt với thế giới... Điểm chung của họ là: thiếu tình yêu và giàu có.
Trong đó, người giàu nhất, hoặc là nói là sẵn sàng chi tiền cho Lam Sở Tuấn nhất là Hứa Tri Tình.
Ao cá của Lam Sở Tuấn rất lớn, mà Hứa Tri Tình là con cá béo nhất trong đó.
Để phục vụ Hứa Tri Tình tốt hơn, Lam Sở Tuấn còn thả một số con cá đi!
Hiện tại là thời kỳ Hứa Tri Tình thăng tiến!
Chỉ cần giữ chặt Hứa Tri Tình, dựa vào danh tiếng lưu lượng tiểu hoa đán, chắc chắn có thể bảo đảm cho Lam Sở Tuấn được ăn no mặc ấm trong tương lai!
Muốn đánh bạc thì đánh bạc!
Nhưng Lam Sở Tuấn không ngờ Hứa Tri Tình lại phát hiện ra kế hoạch của anh ta! Tại sao đột nhiên cô ấy nhận ra anh ta đang nói dối cô?
"Thay vì suy xem làm sao Hứa Tri Tình biết sự thật, cậu nên nghĩ cách trả tiền đi!"