Tống Ngữ Ngưng nóng nảy: "Sao lại như vậy? Họ không đăng ký bằng chứng minh thư sao?"
Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng lạnh lùng.
Với chuyện Lam Sở Tuấn muốn làm thì không đăng ký bằng chứng minh thư mới là bình thường, anh ta sẽ không để lại nhược điểm cho người khác.
Nhưng trong những trường hợp này...
Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu liếc nhìn khách sạn Platinum.
Đây là khách sạn xa hoa nhất Giang Thành, chỉ riêng phòng đã có mấy trăm phòng, muốn tìm hai khách thuê giống như mò kim đáy biển.
Đột nhiên, Hạ Trừng Trừng nhìn thấy camera giám sát trên trần ở sảnh khách sạn.
Tống Ngữ Ngưng cũng chú ý tới camera:
"Cô Hạ, không phải cô muốn xem camera chứ? Nhưng bọn họ không để lại thông tin thuê phòng, chắc chắn cũng sẽ biết tránh camera giám sát, có lẽ trong camera không quay được cái gì?"
Khóe miệng Hạ Trừng Trừng nhếch lên:
"Bọn họ nhất định sẽ cố ý tránh camera, nhưng có một số việc không thể tránh được."
Ví dụ như, nhận dạng AI của tập đoàn Tạ thị.
…
Phòng tổng thống 8419, khách sạn Platinum.
Hứa Tri Tình cuộn tròn trong một góc giường, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, gợi cảm.
Vừa rồi Lam Sở Tuấn tới đây, đưa quần áo và mỹ phẩm bắt cô ăn mặc thật đẹp, ông chủ sắp đến, đừng để ông chủ thất vọng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Tình thấy Lam Sở Tuấn như thế, rõ ràng là một gương mặt đẹp trai nhưng lại khiến người khác đáng ghét.
Những điều tốt đẹp mà anh ta từng làm với Hứa Tri Tình trở nên mơ hồ, Hứa Tri Tình cảm giác mình chưa bao giờ biết rõ người trước mắt này.
Lam Sở Tuấn lấy bật lửa bằng kim loại ra, đốt nến thơm trong phòng, pha một ấm trà cho ông chủ vẫn chưa tới kia.
Cửa phòng mở ra, ông chủ trong miệng Lam Sở Tuấn đi vào phòng tổng thống.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên mặt đầy thịt, cơ thể mập mạp.
Ông ta mặc một bộ vest đen thủ công đắt tiền, nhưng không che giấu được khí chất côn đồ trên người ông ta.
Ông ta xắn tay áo lên, để lộ những hình xăm phức tạp trên cánh tay, đều là những con quái vật mặt xanh có răng nanh, khiến người khác phải rùng mình.
Theo bản năng Hứa Tri Tình co người lại, cuộn tròn trong góc không dám nhúc nhích.
Thái độ của Lam Sở Tuấn thay đổi một trăm tám mươi độ, trên mặt đầy nịnh nọt:
"Giám đốc Vương, mọi thứ đã chuẩn bị xong!"
Người đàn ông được gọi là "giám đốc Vương" liếc nhìn Hứa Tri Tình đang run rẩy trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Ông ta tháo đồng hồ Rolex trên cổ tay ra, ném cho Lam Sở Tuấn.
"Bảo Thư Diễm cho cậu một triệu chip, vui vẻ chơi đi!"
Ánh mắt Lam Sở Tuấn sáng lên:
"Cảm ơn giám đốc Vương!"
Lam Sở Tuấn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hứa Tri Tình và giám đốc Vương.
Phòng tổng thống rộng lớn, Hứa Tri Tình lại cảm thấy thiếu oxy, gần như không thể thở được.
Giám đốc Vương đi tới trước mặt cô, cởi áo khoác ra, lộ ra những hình xăm dữ tợn trên da, giống như yêu ma quỷ quái in trong cơ thể, có thể lao ra bất cứ lúc nào.
Giám đốc Vương cúi người xuống, nâng cằm Hứa Tri Tình lên, híp mắt nhìn hai lần mới nhận ra.
"Ồ, cô là nữ minh tinh à!"
Mặt Hứa Tri Tình chỉ đẹp hơn một chút so với những người phụ nữ trước kia ông ta từng ngủ. Nhưng dáng người quá gầy.
Nếu nói về cách phục vụ sẽ không bằng những người chuyên nghiệp kia.
Nhưng giám đốc Vương lại thích nữ minh tinh.
Nhìn thấy những nữ minh tinh ngồi trên cao được hàng triệu người hâm mộ yêu thích trên mạng, bị mình đè dưới thân... Ham muốn kiểm soát và tự tin của ông ta được thỏa mãn rất nhiều.
Phụ nữ càng cao quý, ông ta càng thích.
Hứa Tri Tình bị giám đốc Vương kìm chặt, sợ tới mức mặt tái nhợt, muốn chạy trốn.
Giám đốc Vương lập tức túm lấy mái tóc dài của cô, tát vào gương mặt mềm mại của Hứa Tri Tình!
"Thế nào?
Tiếp Lam Sở Tuấn thì được, đến ông đây thì không muốn sao?"
Ánh mắt giám đốc Vương tàn ác:
"Ông đây không ghét bỏ cô là giày rách nát thì thôi!
Tôi đã xem những video của cô và Lam Sở Tuấn!
Cô còn dám ở trước mặt ông đây xây đền trinh tiết à?"