Mã Tịnh Tịnh như hồn bay phách lạc, quên luôn giao hẹn của mình với Hạ Minh Sầm, cứ như vậy trực tiếp rời khỏi Cục cảnh sát.
Chậm chạp đi trên đường phố, đi ngang qua cửa sổ trưng bày phản chiếu của một cửa hàng trên phố, nhìn như đang xuyên qua cửa sổ nhìn những thứ đồ được bày ở bên trong, nhưng thực ra là đang quan sát bản thân mình.
Cô vốn cho rằng giữa cô và Chu Phỉ không có Chu Vân Lương, lần này sẽ thuận lợi hơn chút, nhưng cô nghĩ sai rồi, không có Chu Vân Lương, khoảng cách giữa bọn họ ngược lại càng xa hơn.
Ý thức được điểm này, Mã Tịnh Tịnh đột nhiên cười khổ.
Bây giờ cô và trước kia đã hoàn toàn khác nhau, Mã Tịnh Tịnh của trước kia chỉ biết che đậy nội tâm trống rỗng của mình bằng hàng hiệu và đồ trang điểm tinh tế, cô cho rằng như vậy đã là thắng lợi của đời người rồi.
Thật không ngờ trong mắt người khác, loại hám hư vinh như cô nực cười biết bao.
Cho dù đắp hàng hiệu toàn thân thì thế nào, ở trong mắt một số người, cô vẫn là tầng lớp hèn mọn nhất.
Trong mắt Chu Phỉ, không có thân phận tình nhân của Chu Vân Lương này, giữa bọn họ sẽ không có mối liên kết nữa, mà Mã Tịnh Tịnh đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một cô gái ở tầng lớp thấp nhất khác biệt một trời một vực với mình.
Cuối cùng Mã Tịnh Tịnh cũng nhận ra, sống lại lần nữa, tuy cô đã đưa ra lựa chọn tốt nhất đối với cuộc đời mình, nhưng cũng đã cắt đứt mối liên kết giữa mình và Chu Phỉ.
Lần sống lại này, kiểm sát Dụ và cảnh sát Hạ thành người xa lạ với cô, mà Chu Phỉ cũng trở thành người cô sẽ không thể có bất cứ mối liên kết nào nữa.
Mã Tịnh Tịnh thở dài.
Xem ra cô và Chu Phỉ, cho dù là bắt đầu như thế nào, cũng thật sự không có duyên phận nhỉ?
-
Sau khi từ Cục cảnh sát trở về, Mã Tịnh Tịnh nằm một lúc, nằm mãi tới khi trời tối, mới đứng dậy chỉnh đốn lại mình rồi đi tới lớp học buổi tối.
Để tập trung nghe giảng, khi lên lớp cô đều sẽ tự giác tắt điện thoại, thế nhưng hôm nay dù đã tắt điện thoại để sang một bên, lúc học cô vẫn không thể tránh khỏi sao nhãng.
Cô tự nhéo nhẹ mình, tự nhắc nhở phải học thật tốt.
Đã vì thay đổi cuộc đời mà từ bỏ gặp gỡ Chu Phỉ, vậy thì ít nhất phải học cho tốt.
Ít nhất khi cầm được bằng tốt nghiệp trên tay, về sau có thể đi làm chính đáng kiếm tiền chính đáng, mới, mới xứng đáng với sự hy sinh to lớn của bản thân chứ.
Xây dựng tâm lý cho mình xong, Mã Tịnh Tịnh lấy lại tinh thần, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.
Học được một nửa, một giáo viên tới gọi cô, nói cảnh sát tìm.
Đợi khi nhìn thấy cảnh sát đến tìm cô là Hạ Minh Sầm, Mã Tịnh Tịnh mới nhớ ra mình thất hẹn với Hạ Minh Sầm.
Sau khi theo Hạ Minh Sầm vào xe cảnh sát, anh không vội khởi động xe, mà ở trên xe hỏi cô: "Đồ uống là cố ý đúng chứ?"
Mã Tịnh Tịnh giương mắt lên: "Hả? Cái gì?"
"Chu Phỉ." Hạ Minh Sầm lời ít ý nhiều: "Quán bar cô báo cảnh sát, ông chủ đằng sau màn là cha anh ta."
Mã Tịnh Tịnh vẫn trước sau như một giả ngu: "... Vậy sao?"
Hạ Minh Sầm nhìn cô hai cái, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ thay đổi góc độ hỏi: "Cô biết anh ta à?"
Mã Tịnh Tịnh muốn nói là biết, nhưng âm "r" vừa đến bên miệng, lại không nói được.
"Chuyện liên quan đến vụ án thì đừng nói dối." Hạ Minh Sầm nhắc nhở: "Đây gọi là gây trở ngại cho tư pháp."
Cô chỉ có thể thăm dò hỏi anh trước: "Nếu tôi nói với anh rằng tôi tới từ tương lai, thế nên có thể biết trước những chuyện chưa xảy ra ở hiện tại, anh tin không?"
Vẻ mặt Hạ Minh Sầm vô cảm: "..."
Mã Tịnh Tịnh từ bỏ.
Trước đây cô nghĩ mọi chuyện quá ngây thơ, sống lại một lần nữa đối với cô mà nói quả thực là món quà của ông trời cho cô, mà đây cũng có nghĩa là cô là người duy nhất có ký ức đã gặp những người này, Chu Phỉ không thể nhớ được cô, hiển nhiên cảnh sát Hạ cũng không thể nhớ ra cô.
Sao cô có thể khiến một cảnh sát xa lạ tin lời mình.
Mã Tịnh Tịnh nói: "Tôi yêu thầm Chu Phỉ, thế nên âm thầm nghe ngóng rất nhiều tin tức về anh ấy."
Tình cảm là thứ khó giải thích bằng lý trí nhất, cô tự miêu tả mình là cố chấp về mặt tình cảm, cho dù trước đó hành vi và lời nói của cô có khiến người ta khó hiểu đi chăng nữa, thì có cái cớ này, dường như nói gì cũng có thể tin được.
-
Một ngày tới cục cảnh sát hai lần, thành tích của Mã Tịnh Tịnh vẫn giống như lần cô đến lúc buổi sáng, cô biết rất nhiều về quán bar, còn lý do tại sao cô biết nhiều như vậy thì tất cả đều là do cô "yêu thầm Chu Phỉ".
Lần ghi chép khẩu cung này là Hạ Minh Sầm ghi giúp cô, không hỏi kỹ vì sao cô biết, chỉ kêu nói những gì mình biết ra.
Chu Vân Lương không chỉ có trong tay những vụ án hình sự mà phạm tội tính chất kinh tế cũng không ít, lần này Mã Tịnh Tịnh thông minh, chỉ dùng giọng điệu hoài nghi và không chắc chắn nói rằng số tiền Chu Vân Lương kiếm được kia có thể có vấn đề.
Sau khi ghi chép xong thì trời đã rất muộn, cảnh sát Hạ nói con gái buổi tối một mình về nhà không an toàn, thế là sắp xếp xe cảnh sát đưa cô về nhà.
Trước khi đi, Mã Tịnh Tịnh không nhịn được hỏi anh một câu: "Tôi nói nhiều như vậy, cảnh sát Hạ không sợ tôi nói hươu nói vượn hả?"
"Tôi thà rằng cô như vậy." Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Đối với tôi tính chất những lời hươu vượn mà người báo án nói vẫn tốt hơn tính chất đã xảy ra của những vụ án kia nhiều."
Mã Tịnh Tịnh thấp giọng: "Hành vi của tôi nhìn thì có lẽ thật sự kỳ quái, nhưng tôi không nói hươu nói vượn đâu."
Hạ Minh Sầm: "Tôi biết."
Mã Tịnh Tịnh Tịnh nhất thời mê man nhìn anh.
"Bởi vì cô gọi cô ấy là kiểm sát viên, thế nên tôi đã tra nhân viên mới tuyển của viện kiểm sát thành phố Lư ở các khu vực trong năm nay, Hạ Minh Sầm dừng lại, trên môi nở nụ cười nhạt: "Danh sách nhân viên nhậm chức vào viện kiểm sát nhân dân thành phố quả thực có tên cô ấy."
Mã Tịnh Tịnh lúng ta lúng túng: "Vậy anh tin tôi..."
Thế nhưng Hạ Minh Sầm không nói tin nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Tính chân thực của chuyện cô nói thích Chu Phỉ vẫn cần xem xét, có điều trước mắt lý do này là lý do hợp lý nhất để giải thích vì sao cô biết nhiều như vậy."
"..."
Cô biết ngay cô không giấu nổi cảnh sát, vừa rồi anh không trực tiếp vạch trần cô cũng là vì trì hoãn, để cô có thể khai thêm những thông tin có ích cho cảnh sát mà không gặp bất kỳ gánh nặng nào.
Trước mặt cảnh sát Hạ, Mã Tịnh Tịnh cảm thấy mình không giấu được bí mật nào, cô căn bản không phải đối thủ của anh.
Hết cách, cô chỉ có thể thành tâm thật ý quy hàng anh: "... Hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp tối, chỉ cần cảnh sát các anh biết rằng tôi đứng về phía các anh là được."
Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, giường cằm, ý bảo cô lên xe.
Đợi Mã Tịnh Tịnh ngồi lên xe, anh mới gõ gõ cửa sổ, cúi xuống nói với Mã Tịnh Tịnh đang ngồi trong xe: "Chu Phỉ là một trong những nhân chứng liên quan đến vụ án, nếu anh ta hỏi vì sao cô biết được nhiều như vậy, tôi sẽ nói cho anh ta nguyên nhân, mong cô hiểu cho."
Mã Tịnh Tịnh còn chưa kịp phản ứng, xe cảnh sát đã lái về phía trước.
Nguyên nhân gì.
Cô yêu thầm Chu Phỉ á hả?
Bỗng dưng Mã Tịnh Tịnh trợn mắt.
Nhưng Chu Phỉ của hiện tại căn bản không quen biết cô, nếu biết cô không duyên không cớ yêu thầm anh, anh sẽ có phản ứng gì?
Chắc chắn ngoài kinh thường ra còn cảm thấy cô cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, tới lúc đó sao cô thiết sống nữa!
"Cảnh sát! Cảnh sát Hạ!"
Mã Tịnh Tịnh sau khi lấy lại tinh thần lập tức hạ cửa sổ xuống, hận không thể chui cả người ra, hét về phía người đàn ông bị xe cảnh sát bỏ lại phía sau: "Này Hạ Minh Sầm! Anh có hiểu cái gì gọi là YÊU! THẦM! KHÔNG! Nếu anh nói cho anh ấy biết tôi sẽ bị social death đó!"
(*)Social death: tính tử vong của xã hội, là tình trạng của những người không được xã hội rộng lớn chấp nhận là con người hoàn toàn.
Lúc này cảnh sát phụ trách lái xe đưa cô về nhà cũng hét to: "Cô ơi phiền cô ngồi đàng hoàng được không! Cô không ngồi đàng hoàng đợi lát nữa nếu xảy ra sự cố thì đừng nói là social death, cô trực tiếp chết vật lý luôn đó có biết không!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"..."
Sống lại lần nữa, Mã Tịnh Tịnh vẫn tiếc mạng, cô chậm rãi thu mình về.
Anh cảnh sát còn chưa hết giận, hung dữ nhắc nhở: "Cài dây an toàn vào!"
Mã Tịnh Tịnh lại vội vã cài dây an toàn vào, thành thật để tay lên đầu gối, không dám nói câu nào nữa.
-
Một thời gian dài sau đó, Mã Tịnh Tịnh rơi vào trạng thái xấu hổ kinh hồn bạt vía.
Thậm chí có lúc nằm mơ còn mơ thấy Chu Phi tới cửa tìm cô, hỏi cô vì sao yêu thầm mình, ngạo mạn nói cô cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.
Mã Tịnh Tịnh ở trong mơ vừa tức giận vừa thất vọng, trách móc anh nói rằng lúc đầu cô vì anh mà cả mạng cũng không cần, anh dựa vào cái gì làm nhục cô như vậy.
Nói tới đây, cô lại tủi thân lên án: "Hơn nữa lúc đầu em là người tình của cha anh, chẳng phải anh vẫn thích em sao? Hơn nữa còn ngủ với em, anh dựa vào cái gì làm nhục em!"
Thế nhưng Chu Phỉ vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, không tin những gì cô nói cũng như những chuyện đã xảy ra giữa hai người, anh nói rằng cô mắc chứng rối loạn hoang tưởng, có thời gian thì đến bệnh viện để kiểm tra não xem.
Mã Tịnh Tịnh từ trong mộng tỉnh lại, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Cô sợ sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng sự thật là cho đến khi vụ án của Chu Vân Lương được giải quyết, cô không bao giờ gặp lại Chu Phỉ nữa, và Chu Phỉ càng không đến tìm cô.
Trong quá trình chuyển đổi cảm xúc giữa giấc mơ và hiện thực, Mã Tịnh Tịnh nhận ra rằng mình lại suy nghĩ quá nhiều.
Sẽ không có cái gọi lại social death, căn bản Chu Phỉ không để ý một người xa lạ yêu thầm mình, sao lại có thể lãng phí thời gian tìm tới cửa để làm nhục cô.
Bởi vì chuyện Chu Vân Lương bị bắt đi điều tra một đoạn thời gian, bạn cùng phòng sau khi trở về dường như cũng đã nghĩ thông rất nhiều, nói tiền vẫn phải dựa bản thân mà kiếm, đàn ông không đáng dựa vào, thế là lại tìm một công việc mới mỗi ngày đi sớm về muộn, tuy ngày đêm lẫn lộn, nhưng ít nhất không đem tất cả hy vọng của cuộc sống vào việc lấy lòng đàn ông nữa.
Mã Tịnh Tịnh cứ như vậy mỗi ngày đi học, tan học, về nhà tự học, thỉnh thoảng có thời gian thư giãn thì theo bạn cùng phòng đi dạo phố, những ngày trôi qua thật yên bình, một ngày trước phiên tòa xét xử vụ án Chu Vân Lương, Hạ Minh Sầm gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đi xem không.
Cô ngẫm nghĩ, vẫn là đi.
Nguyên nhân đi rất đơn giản, lần trước cô đứng trước tòa với tư cách là một trong những bị cáo, nhưng lần này cuối cùng cô đã không còn là nghi phạm nữa.
Chỉ có người phạm tội mới sợ tòa án, ngồi trong hành lang, Mã Tịnh Tịnh sẽ không còn phải bất lực và hối hận chờ đợi phán quyết của tòa án như lần trước, không những vậy, cô còn có thể quang minh chính đại nhìn vào quốc huy màu đỏ ngay chính giữa tòa án.
Ngoài ra, cô cũng có một chút tâm tư riêng.
Quả nhiên, ngày mở phiên tòa, cô nhìn thấy Chu Phỉ ở vị trí dự thính.
Nếu không có sự tiếp xúc của cô với cha anh, cô cũng không có cơ hội gặp được anh, phiên tòa hôm nay có lẽ thực sự là cơ hội duy nhất để gặp anh, cô không muốn bỏ lỡ.
Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, cô vui mừng đến mức không hiểu sao cô chợt nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ.
Cô tới chào hỏi Hạ Minh Sầm trước.
"Tới rồi à?" Hạ Minh Sầm nói: "Tìm chỗ ngồi đi."
Mạ Tịnh Tịnh vốn luôn táo bạo không hề sợ hãi lần đầu tiên nao núng, cô không dám ngồi cạnh Chu Phỉ mà cẩn thận ngồi ở phía sau anh.
Mã Tịnh Tịnh cảm thấy có chút buồn bực, lần này cô thực sự là yêu thầm rồi.
Cứ như vậy nhìn sau gáy Chu Phỉ mà ngơ ngẩn, mãi mới khi có một giọng nữ đánh thức cô hoàn hồn.
"Cô ơi, phiền ngồi vào trong một chút được không?"
Mã Tịnh Tịnh cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nghiêng đầu nhìn qua.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt cô dán chặt vào khuôn mặt của người đang nói.
Là Dụ Ấu Tri!
Mã Tịnh Tịnh không phản ứng, Dụ Ấu Tri lại lịch sự gọi một tiếng: "Cô ơi?"
"Cuối cùng chị cũng xuất hiện rồi!" Cô vừa ôm cô ấy vừa kích động nhảy cẫng lên, giọng điệu cũng kích động thậm chí có hơi lắp bắp: "Nhớ chị muốn chết."
Dụ Ấu Tri không biết gì, nhưng ở nơi công công lại không tiện phản ứng quá nhiều, chỉ có thể hơi tránh đi hỏi cô: "Chúng ta quen nhau sao?"
Hành vi của Mã Tịnh Tịnh đã thu hút sự chú ý của những người khác trong tòa án, bao gồm Hạ Minh Sầm, người đang ngồi ở phía bên kia lối đi và Chu Phỉ, người đang ngồi trước mặt cô.
Dường như Chu Phỉ còn có chút ấn tượng với Mã Tịnh Tịnh, thấy cô ngồi đằng sau mình, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Mã Tịnh Tịnh chú ý đến ánh mắt của anh, lập tức hoảng loạn thu liễm động tác lại, thành thật ngồi xuống, còn không quên nhường chỗ cho Dụ Ấu Tri.
Mà Dụ Ấu Tri không muốn ngồi cạnh cô gái thần kinh thích ôm người này, nhìn xung quanh, lại phát hiện ở bên kia lối đi cạnh Hạ Minh Sầm còn một chỗ trống, mím môi, vẫn ngồi xuống.
Hôm nay tới thật sự đúng đắn!
Lúc này Mã Tịnh Tịnh đã hoàn toàn quên mất hôm nay tại sao mình lại đến dự phiên tòa, cũng hoàn toàn quên mất Chu Phỉ trước mặt.
Cuối cùng đợi khi phiên tòa kết thúc, Mã Tịnh Tịnh có rất nhiều điều muốn nói với Dụ Ấu Tri, nhưng khi cô vừa định nói thì Chu Phỉ, người đã hoàn toàn bị cô lãng quên, lại chủ động bắt chuyện với cô.
Vẻ mặt anh có vẻ lãnh đạm, giọng điệu bình tĩnh: "Cô Mã, chúng ta nói chuyện đi."
"..."
Mã Tịnh Tịnh lại nhớ tới giấc mơ đó.
Sẽ không phải thật sự muốn nói cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga với cô chứ.
Dụ Ấu Tri không quen biết Mã Tịnh Tịnh, cũng không biết Chu Phỉ, thấy bọn họ muốn nói chuyện, thế là lịch sự đi trước.
Bởi vì sợ Chu Phỉ tiếp sau đó sẽ nói ra câu kia, đồng thời lại có rất nhiều chuyện muốn nói với Dụ Ấu Tri, Mã Tịnh Tịnh cắn răng, bất chấp nói với Chu Phỉ rằng lần sau đi, xoay đầu đuổi theo Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri bị Mã Tịnh Tịnh đuổi theo kịp lại hỏi: "Chúng ta quen nhau sao?"
Thấy ánh mắt xa lạ của cô ấy nhìn mình, Mã Tịnh Tịnh mím môi, áp chế sự thất vọng trong lòng, lại một lần nữa nhắc nhở bản thân không được để bị sự vui mừng cuốn đi.
Lần nay cô và kiểm sát Dụ là người xa lạ.
Nhưng Mã Tịnh Tịnh vẫn nở nụ cười rực rỡ nhất với Dụ Ấu Tri: "Tôi chỉ cảm thấy chị rất giống một người bạn tốt của tôi, thế nên vừa nãy nhận sai người, xin lỗi nhé."
Dụ Ấu Tri hiểu rõ gật đầu, không trách cô mạo phạm.
Nhưng khi Dụ Ấu Tri muốn đi, Mã Tịnh Tịnh vẫn không nhịn được gọi cô ấy lại: "Chị ơi!"
Dụ Ấu Tri: "Còn có chuyện gì sao?"
"Chị mới đến thành phố Lư làm việc đúng không?" Mã Tịnh Tịnh nói: "Mới tới đây sẽ không quen, có thiếu bạn không? Có muốn... Kết bạn với tôi không?"
Dụ Ấu Tri đột nhiên cười: "Bởi vì tôi giống người bạn kia của cô sao?"
"Không phải, bởi vì lần đầu tiên tôi gặp chị, đã cảm thấy chúng ta nhất định sẽ rất hợp!" Mã Tịnh Tịnh sợ cô ấy từ chối, lại cường điệu nói: "À đúng rồi, tôi còn quen biết cảnh sát Hạ, tôi cũng là bạn của anh ấy."
Ai ngờ Dụ Ấu Tri đột nhiên tắt nụ cười, nhàn nhạt nói: "Cô biết anh ấy liên quan gì tới tôi?"
"Sao lại không liên quan? Chị yêu anh ấy, anh ấy yêu chị." Mã Tịnh Tịnh dùng ngón tay cái làm một cử chỉ thân mật: "Hai người ha, ngọt ngào lắm."
Sắc mặt Dụ Ấu Tri nháy mắt thay đổi, há miệng với cô, hồi lâu mới nói được một câu: "Cô, nói linh tinh gì vậy?"
Mã Tịnh Tịnh nhớ lại, lúc này hai vị này vẫn chưa vừa mắt nhau.
Đang định nói gì đó để cứu vãn thì đột nhiên bị một tràng cười trầm thấp cắt ngang.
Mã Tịnh Tịnh quay đầu, phát hiện là cảnh sát Hạ đang cười nhạt.
Lúc này cô cũng không khỏi có chút ngại ngùng, lại lén nhìn Dụ Ấu Tri, sắc mặt Dụ Ấu Tri đã chuyển từ trắng sang đỏ.
"..."
Phải mau chạy thôi.
Có điều trước khi chạy, Mã Tịnh Tịnh vẫn còn chuyện phải làm.
Cô đi tới trước mặt Dụ Ấu Tri, nghiêm túc nhìn cô ấy, đọc cho cô ấy một chuỗi tên: "Tịch Chí Thành, Từ Khải Hoàn, Giang Kinh, Uông Tử Hoa, còn có Mao Lực Uy."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bây giờ Dụ Ấu Tri vẫn còn đang trong cảm thấy nhục nhã, giọng điệu mờ mịt: "Cái gì..."
“Dù sao thì chị hãy nhớ tên những người này trước đã.” Mã Tịnh Tịnh nói: “Sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho chị.”
Nói xong rồi cô chạy mất, Dụ Ấu Tri gọi cô mấy tiếng cũng không gọi được cô lại, ngược lại bản thân thì bị Hạ Minh Sầm chặn lại.
"Không giải thích chút chuyện tôi yêu cô cô yêu tôi à?"
Dụ Ấu Tri vừa tránh vừa nói: "Cô gái kia nói mà, liên quan khỉ gì tới tôi?"
Hạ Minh Sầm chậm rãi nói: "Cô ấy biết trước tương lai cô biết không?"
Dụ Ấu Tri vẻ mặt "Anh không sao chứ".
"Thế nên lần này cô quay lại thành phố Lư để làm lành với tôi đúng không?"
"... Anh bớt tự luyến đi."
"Vậy cô về thành phố Lư làm gì?"
"Anh quan tâm tôi quay về làm gì, không liên quan tới anh. Nếu cô gái đó thật sự có thể đoán trước tương lai, cô ấy còn nói anh yêu tôi đó, anh giải thích thế nào? Lẽ nào anh vẫn chưa dứt tình với tôi sao?"
"..."
"..."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng hơn.
-
Mà kẻ đầu xỏ Mã Tịnh Tịnh lúc này đã chuồn đi.
Đứng trước cửa tòa nhà, cô gãi đầu chán nản, tự nhủ vừa rồi không nên tiết lộ nhiều như vậy.
Nhưng bản thân tốt xấu cũng coi như là một nửa bà mối của hai người đó, lần trước còn chưa đợi đến lúc bọn họ kết hôn thì cô đã chết, thế nên lần này cô thật sự rất vội, ngày hôm nay hận không thể để bọn họ đi đăng ký rồi làm đám cưới luôn, tránh đêm dài lắm mộng, chung quy phải càng nhanh càng tốt.
Nhưng phàm là chuyện gì cũng không thể vội, giống như hiện tại, kiểm sát Dụ đã hoàn toàn không quen biết cô, trước tiên cô phải nghĩ cách lấy được niềm tin của cô ấy, sau đó phải trở thành bạn của cô ấy mới được.
Đợi khi làm bạn tốt rồi, lại trở thành bạn thân không có gì giấu nhau của cô ấy.
Không có tình yêu, thì phải thu hoạch được một tình bạn chứ.
Mã Tịnh Tịnh không khỏi nghĩ đến câu nói nổi tiếng đó, dùng nó để động viên chính mình.
Cách mạng còn chưa thành công, các đồng chí còn cần phải cố gắng.
Trước khi thu hoạch được tình bạn, thì cô sắp phải thi rồi, vẫn là cố gắng học tập trước.
Khi cô đang đi dọc phố, mải suy nghĩ nên bắt xe buýt hay tàu điện ngầm về nhà, một chiếc ô tô màu đen từ từ lao qua cô, bám theo cô với tốc độ cực kỳ chậm.
Mã Tịnh Tịnh thực sự nghĩ quá nhập thần, hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe xông về mình, mãi đến khi tiếng còi xe vang lên cô mới giật mình nhìn lại.
Nhìn thấy logo xe và biển số quen thuộc, Mã Tịnh Tịnh đứng đó nhìn hàng ghế sau hạ cửa kính xuống, người đàn ông trong xe móc tay cô nói: “Lên xe.”
Mã Tịnh Tịnh cẩn thận ngồi lên xe.
Sống lại lần nữa, lần nữa ngồi lên chiếc xe quen thuộc, cô lại hoàn mất đi sự kiêu ngạo trước đó, chào hỏi rất lễ phép với người đàn ông: "Anh Chu."
Chu Phỉ ừ một tiếng: "Đi đâu?"
Mã Tịnh Tịnh: "Về nhà."
"Địa chỉ."
Mã Tịnh Tịnh không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn thành thật khai báo địa chỉ.
Người đàn ông nói địa chỉ với tài xế, kêu ông lái tới đó.
Lúc này Mã Tịnh Tịnh mới chợt nhận ra, anh muốn đưa cô về nhà.
Nhưng vì sao chứ?
Xe chạy êm ru trên đường, Mã Tịnh Tịnh cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, cho đến khi Chu Phỉ nói: “Nghe nói cô tố cáo việc cha tôi tham nhũng và nhận hối lộ?”
Mã Tịnh Tịnh sợ đến mức rùng mình.
Không phải chứ, đừng nói muốn báo thù cô đấy nhé?
Tuy quan hệ của hai cha không phải tốt đẹp gì, nhưng suy cho cùng cũng là cha ruột, nếu anh muốn báo thù cô cũng không phải không thể hiểu được.
Chẳng trách muốn cô lên xe, vì định giết cô rồi vứt xác nơi hoang vắng sao?
Không được, cô không thể để anh làm loại chuyện này.
Do dự hồi lâu, cô quyết định nói những lời này với anh: “Mặc dù tôi đã báo cáo chuyện của cha anh, nhưng tôi cảm thấy mình không làm gì sai, vi phạm pháp luật nên trả giá."
Chu Phỉ cười nhạt: "Cô khá chính nghĩa nhỉ?"
Mã Tịnh Tịnh gượng cười một tiếng, lại nói tiếp: "Hiện tại ông ấy chỉ có anh là con trai, tài sản không muốn cho anh cũng phải cho anh, không ai giành với anh, anh... Đừng học cha anh nhé."
"Tôi thấy anh trông rất đẹp trai, học vấn cũng cao, lại có tiền như vậy, chỉ kiếm tiền lãi cũng đủ để anh nằm cả đời, nếu phạm pháp ngồi tù giống cha anh, không đáng giá đâu."
Cô do dự hồi lâu, Chu Phỉ còn chưa bước vào con đường phạm tội không lối thoát, tuy nói những lời này có vẻ tọc mạch nhưng cô vẫn muốn thuyết phục anh.
Dù những chuyện xảy ra với anh trong tương lai có thể không liên quan gì đến cô, nhưng cô vẫn muốn anh sống thật tốt và tránh xa mọi thứ có thể làm hại anh.
Nói xong những lời này, Mã Tịnh Tịnh im lặng, cũng đã dự liệu được thái độ của anh.
Chắc chắn sẽ nghĩ cô lo chuyện bao đồng.
Thế nhưng không, người đàn ông nhướng mày, hỏi ngược lại cô: "Cô không có tiền để nằm cả đời, thế sau này có dự định gì không?"
Mã Tịnh Tịnh lúng túng trả lời: "Hả? À, tôi định thi tốt nghiệp, sau đó thuận tiện tìm việc luôn."
"Sao, không dự định tìm đàn ông bao nuôi cô à?"
Sao anh biết cô...
Ôi lịch sử đen tối ơi lịch sử đen tối.
Mã Tịnh Tịnh có chút choáng váng, nhưng cô cũng không có ý định phủ nhận, cắn môi nhỏ giọng nói: “Ừ, sau này tôi muốn tự lập.”
Chu Phỉ chậm rãi nói: "Cô tự lập, vậy tôi phải làm sao?"
Mã Tịnh Tịnh không hiểu, ngơ ngác nhìn anh: "... Gì mà anh phải làm sao?"
"Không phải cô yêu thầm tôi sao?" Chu Phỉ nói: "Thời gian lâu như vậy rồi, cũng không thấy cô có động thái gì."
"..."
Đệt, cái đồ heo thối cảnh sát Hạ! Thật sự nói với Chu Phỉ à?
Mã Tịnh Tịnh gượng cười: "Đã nói là thầm, yêu thầm rồi, hành động thì còn gọi gì là yêu thầm nữa?"
Chu Phỉ mím môi hỏi ngược lại: "Vậy cô hắt đồ uống lên người tôi thì giải thích thế nào?"
"..."
"Quần áo hôm đó tôi mặc bao nhiêu tiền cô biết không?"
"..."
"Nếu đã không phải bởi vì yêu thầm tôi mà hành động như vậy, chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn, vậy đền tiền đi."
Lúc này Mã Tịnh Tịnh hoàn toàn ngơ ngác.
"... Vậy sao lúc đó anh không nói đền tiền với tôi?"
Chu Phỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Không phải cô còn hất lên người cảnh sát Hạ sao? Ai biết có phải cô bắt cá hai tay hay không?"
Mã Tịnh Tịnh giải thích theo bản năng: "Tôi hất vào anh ấy thật sự là ngoài ý muốn."
Chu Phỉ: "Vậy còn tôi thì sao?"
Mã Tịnh Tịnh ngừng nói, ngập ngừng nhìn anh.
Vậy tại đồn cảnh sát, sở dĩ anh có thái độ không tốt là vì cho rằng cô cùng lúc tán tỉnh anh và cảnh sát Hạ nên anh tức giận?
Không, Chu Phỉ trước mặt bây giờ có lẽ hoàn toàn không biết cô, sao có thể tức giận được?
Anh thực sự làm cô bối rối.
"... Cái đó, anh Chu." Mã Tịnh Tịnh do dự thăm dò: "... Nếu tôi nói thực ra tôi là mẹ kế của anh, anh tin không?"
Chu Phỉ đột nhiên ngước mắt lên, mỉm cười.
"..."
Anh cười cái gì?
Anh chậm rãi nói: "Thực ra anh vẫn luôn không xác định lắm, hiện tại cuối cùng có thể xác định rồi."
"... Xác định gì?"
Chu Phỉ xoa đầu cô, mỉm cười: "Chúc mừng chúng ta lại lần nữa. Mẹ nhỏ, đã lâu không gặp."
Mã Tịnh Tịnh mở to hai mắt, tám trăm chữ cũng không đủ diễn tả nội tâm hưng phấn của cô lúc này.
Đang hưng phấn, khóe mắt cô chợt ươn ướt.
Người trước mặt cô không phải là Chu Phỉ không biết gì mà là Chu Phỉ, người đã cùng cô trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng lần này, giữa họ không còn trở ngại nào nữa.
Cô ôm chặt lấy anh, vừa cười vừa khóc nói: "Chu Phỉ! Con trai của mẹ!"
Mà lúc này tam quan của tài xế ngồi ở đằng trước đã chịu đả kích mãnh liệt.
Ôi trời, đây là tin đồn gây sốc hay đang nhập vai vậy?