Dụ Ấu Tri mím môi: " … Em sẽ cố gắng hết sức vậy."
Hạ Minh Lan thu tay về, lại dặn dò: "Kết thúc công việc sớm một chút là tốt, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe."
Dụ Ấu Tri nhớ lại những lời anh vừa nói với lão Thẩm, hỏi: "Có phải anh cũng hi vọng em có thể kết thúc vụ án sớm không?"
"Đương nhiên." Anh thừa nhận: "Chúng ta từ đầu đã nói rồi, đợi vụ án kết thúc, em phải về nhà ăn cơm với anh."
Xa cách nhiều năm nay lại trở về nhà họ Hạ lần nữa, còn lấy thân phận bạn gái của Hạ Minh Lan quay về, Dụ Ấu Tri không có cách nào lường trước được tình huống lúc đó.
Có lẽ là một bữa cơm gà bay chó sủa, cũng có lẽ là một bữa cơm gượng gạo không nói gì, nhìn chung chắc chắn sẽ không phải là một bữa cơm hòa thuận vui vẻ.
Cô quan sát sắc mặt Hạ Minh Lan, phát hiện liên quan tới chuyện đưa cô về nhà này, từ trước tới nay anh đều mang bộ dáng bình tĩnh thản nhiên, tựa như chưa bao giờ lo lắng đưa cô về nhà sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ anh đã nghĩ xong cách đối phó, hoặc có lẽ đó chính là thứ anh ấy muốn nhìn thấy.
-
Ăn cơm trưa xong, Hạ Minh Lan vẫn còn công việc phải xử lý, sau khi đưa Dụ Ấu Tri tới cửa viện kiểm sát thì đi.
Từ khi Hạ Minh Lan nhận cuộc điện thoại đó, chỉ trong khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, đồng chí lão Thẩm miệng rộng đã nhanh chóng truyền nội dung cuộc điện thoại tới mọi ngóc ngách trong văn phòng của phòng hai, dẫn tới khoảnh khắc khi Dụ Ấu Tri xuất hiện trong phòng hai, vụ án chất thành đống trên bàn không ai quan tâm mà toàn bộ đều vây tới hóng hớt.
"Tiểu Dụ em thật sự có bạn trai hả, tôi còn tưởng là vì em không muốn chúng tôi sắp xếp xem nên mắt mới mượn cớ nói bản thân có bạn trai."
"Chúng ta ở đây bận rộn suốt, lại chưa bao giờ nhìn thấy bạn trai em đến viện kiểm sát, lúc bình thường hai người lấy thời gian hẹn hò ở đâu ra thế?"
"Thầy em nói giọng bạn trai em nghe vô cùng nhã nhặn, tính cách anh ấy thế nào?"
Ở đây tất cả mọi người đều biết Dụ Ấu Tri thật sự có bạn trai rồi, tuy rằng trước giờ chưa từng thấy lộ mặt ở viện kiểm sát, nhưng quả thực là một người sống.
Lý lịch của Dụ Ấu Tri ở văn phòng đứng sau Miêu Diệu, những người tới hóng hớt đều là tiền bối, cô có thấy phiền đi nữa cũng không có cách nào đuổi người, chỉ có thể trả lời qua loa những câu hỏi đập vào mặt, mãi tới khi trưởng phòng không biết từ đâu chui ra ho mấy tiếng, một đám người mới rời khỏi trước bàn làm việc của Dụ Ấu Tri.
Ngay sau đó lại nghe thấy trưởng phòng gọi người: "Lão Thẩm, tiểu Đinh, tiểu Dụ, tiểu Miêu, mọi người tới đây, mở cuộc họp nhỏ."
Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng được thả tự do.
Trước khi họp, trưởng phòng còn đặc biệt hỏi: "Tiểu Dụ, sức khỏe cô ổn thật rồi chứ?"
Dụ Ấu Tri: "Rồi ạ."
Anh Đinh ở bên cạnh đột nhiên xen vào một câu: "Có bạn trai ở bên, chắc chắn khỏe nhanh thôi."
Miêu Diệu hâm mộ đáp lời: "Đúng đúng, tôi cũng muốn có bạn trai."
Dụ Ấu Tri lập tức liếc anh Đinh và Miêu Diệu một cái, hai người nháy mắt im bặt, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười: "Ngại cái gì mà ngại, có bạn trai rồi vẫn không cho người ta nói."
Lão Thẩm ở đó cũng nín cười, chẳng qua chuyện bạn trai này là do ông truyền đi, vì sợ học trò thẹn quá hóa giận sẽ cắt đứt quan hệ thầy trò với ông nên không dám nói chuyện.
"Được rồi đừng nhốn nháo nữa, đợi khi bạn trai nhà người ta trở thành chồng rồi mời chúng ta tới uống rượu mừng thì tiếp tục lắm lời cũng không muộn." Trưởng phòng chuyển chủ đề: "Vào họp trước."
Dụ Ấu Tri: "..."
Lắm lời nhất sẽ là trưởng phòng cho xem.
"Trước tiên tôi nói về chuyện thuốc mê. Bên cảnh sát đưa tin, vụ án đã phá rồi, trước đây chúng ta cùng bên cảnh sát điều tra chỗ trốn thoát mật thất đó, khách sạn và gian quán bar quả thực tồn tại một chuỗi cung ứng, ngoài việc bán thuốc kích d*c, nước uống có cồn và các loại thuốc bất hợp pháp khác, còn liên quan đến việc cưỡng h**p và ép bán d*m, bọn chúng phụ trách tìm mục tiêu ở quán bar và mật thất, chủ yếu là lấy những cô gái độc thân xinh đẹp làm mục tiêu, hạ thuốc với người bị hại sau đó đưa người tới khách sạn, gọi điện đưa khách lên, sau khi xong chuyện thì khách hàng chuyển tiền, rồi chia cho từng người."
"Sở dĩ đến nay chuyện hệ trọng như vậy mới điều tra ra, chủ yếu bởi vì người bị hại đều là những cô gái trẻ tâm trí chưa chín chắn, sau khi bị xâm phạm, phản ứng đầu tiên không phải là báo cảnh sát tìm sự giúp đỡ, mà là tự trách và hối hận, sợ việc này bị người khác biết được, cảm thấy chuyện báo cảnh sát là chuyện rất mất mặt, những kẻ đó vừa hay nắm bắt được loại tâm lý này của người bị hại." Nói tới đây, trưởng phòng nhắc nhở lão Thẩm: "Sau này tuyệt đối đừng để con gái anh một mình tới những nơi đó nữa."
Lão Thẩm nghiêm túc ừ một tiếng, nhịn không được mắng: "Một lũ súc sinh!"
"Hiện tại đều đã sa lưới hết, bên cảnh sát cũng thẩm tra rồi, ông chủ của mấy cửa hàng đó nói, vợ của Chu Vân Lương thỉnh thoảng sẽ giới thiệu vài cô gái trẻ tới làm thêm, Mã Tịnh Tịnh là một trong số đó, còn về phần bà ta có biết rốt cuộc bọn họ làm cái gì ở sau lưng không, mấy người bọn họ đều không rõ."
"Mã Tịnh Tịnh là do vợ của Chu Vân Lương giới thiệu tới làm thêm sao?" Vẻ mặt Dụ Ấu Tri nghi hoặc: "Không phải là Chu Vân Lương giới thiệu sao?"
Ngay cả trong khẩu cung của Mã Tịnh Tịnh, bản thân cô ta cũng nói như vậy.
Trưởng phòng chắc chắn đáp: "Không phải, xác thực là vợ của Chu Vân Lương."
"Thế nên từ điểm này mà xem xét, có khả năng vợ của Chu Vân Lương biết chuyện làm ăn sau màn của những nơi này." Lão Thẩm bình tĩnh phân tích: "Vì vậy bà ta lấy danh nghĩa của chồng, cố ý sắp xếp cho tình nhân của chồng tới đó làm việc, trừ Mã Tịnh Tịnh ra, mấy cô gái khác bà ta giới thiệu cũng là tình nhân của Chu Vân Lương."
Trưởng phòng cười, gật đầu: "Đúng, những cô gái vợ của Chu Vân Lương giới thiệu, quả thực từng là tình nhân của Chu Vân Lương."
Miêu Diệu rất đỗi kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Vậy Chu Vân Lương có biết chuyện này không?"
Dụ Ấu Tri: "Vợ ông ta lấy danh nghĩa ông ta giới thiệu người tới làm việc, ông ta có thể không biết sao?"
Giọng điệu của cô mang theo chút chế nhạo khiến những người khác đồng thời trầm mặc, cuối cùng trưởng phòng hỏi: "Mọi người hẳn là đều có nhận định riêng rồi chứ?"
Lão Thẩm: "Bên cảnh sát nói như thế nào?"
"Nói phải đưa Chu Vân Lương và vợ ông ta tới sở cảnh sát hỏi chuyện." Trưởng phòng nói: "Chu Vân Lương ở chỗ chúng ta đủ lâu rồi, để ông ta đổi nơi khác xem như đổi tâm trạng đi."
Nói hay lắm, chẳng qua chỉ là chuyển từ phòng thẩm vấn của viện kiểm sát đến phòng thẩm vấn của sở cảnh sát thôi.
"Chúng ta cũng phải qua mở cuộc họp với cảnh sát." Trưởng phòng nói: "Vụ án này khá lớn, mọi người đều phải đi đấy."
Dụ Ấu Tri nhắm mắt, thở dài.
Hiện tại cô thật sự tin câu nói kia của người xưa rồi, trong cuộc sống có những khoảnh khắc ắt phải xảy ra. Có việc có người, tránh không khỏi.
Họp xong, trưởng phòng đi rồi, vẻ mặt Miêu Diệu hưng phấn nói: " Tới cục cảnh sát họp sao, nghe nói đội hình sự bên đó rất nhiều trai đẹp, không biết em có thể tìm một người làm bạn trai không."
Anh Đinh lại tạt một gáo nước lạnh: "Em gái ngây thơ à. Em nghĩ mà xem, bình thường bản thân vốn đã bận rộn, giờ lại tìm một cảnh sát, lúc bận lên rồi còn nhớ được đối phương là ai sao? Lúc hẹn hò nói chuyện thì dễ nhắc tới công việc, em xem phòng chúng ta có người nào hẹn hò cùng ngành không? Nghe anh đi, muối anh ăn còn nhiều hơn gạo em ăn đó."
Miêu Diệu chưa từng yêu đương, than thở nói: "Đẹp trai là được rồi quan tâm nhiều vậy làm gì."
"Vậy em đi đi, đi đụng vào bức tường phía nam ấy, lần trước anh từng nhìn thấy phó đội trưởng của đội hình sự bọn họ cùng tiểu Dụ ở quán bar rồi, người đó bởi vì quá đẹp trai mà suýt chút bị hạ thuốc đó." Anh Đinh khoát tay: "Em đi tỏ tình với người ta đi, xem người ta có đồng ý với em không."
Miêu Diệu: "Đi thì đi!"
-
Bị anh Đinh nói như vậy, Miêu Diệu còn thật sự tò mò về người kia, mấy ngày sau, những người phụ trách vụ án Chu Vân Lương cùng tới cục cảnh sát.
Lão Thẩm phụ trách lái xe, anh Đinh ngồi ghế phụ, hai cô gái ngồi ghế sau.
Miêu Diệu ngồi đằng sau không hề chịu an phận, bám lấy ghế phụ không ngừng thò đầu lên hỏi anh Đinh, thật sự rất đẹp trai sao.
Anh Đinh nói mấy câu rất đẹp rất đẹp trai, cuối cùng thật sự bị hỏi tới mức phiền, quăng vấn đề cho Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ em nói đi, cô ấy cứ nói anh lừa cô ấy, anh lừa cô ấy thì có tiền sao?"
Miêu Diệu lập tức mở to hai mắt tìm tòi nhìn về phía Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri khó trả lời.
Nói đẹp trai, cô không thể nói ra cái này, nói không đẹp trai, cũng không thích hợp.
Thế là cô chỉ có thể nói: "Thẩm mỹ của mỗi người không giống nhau, đợi cô gặp rồi thì bản thân sẽ có nhận xét."
Trùng hợp là sáng hôm nay bọn họ tới đúng lúc bên cảnh sát mở cuộc họp lớn, chủ yếu là tổng kết công việc nửa năm đầu của công tác cảnh sát, thêm nữa là sắp xếp những công việc trọng điểm cho các bộ phận cảnh sát toàn thành phố, cục trưởng và bí thư Đảng ủy đều có mặt, ở hiện trường có sắp xếp người chụp ảnh để đăng lên trang web, nên tất cả mọi người đều mặc đồng phục.
Trong tòa nhà ai ai cũng mặc đồng phục, Miêu Diệu nhìn hoa cả mắt, mặc đồng phục vào không người nào là không đẹp trai cả.
Lúc này có người nói chuyện đi về hướng bọn họ.
"Lão Thẩm tới rồi à."
Lão Thẩm cười vươn tay ra: "Đội trưởng Lê còn đặc biệt ra đón, có lòng rồi."
Đôi mắt Miêu Diệu mở to, khuôn mặt người đàn ông nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp có lực, lại được bộ đồng phục trên người làm nền tôn lên khiến người ta không nhịn được mà mềm chân.
Cô ấy không ngừng huých vào bên vai anh Đinh: "Đây là người vô cùng đẹp trai đó sao?"
"Người này cũng rất đẹp, nhưng không phải người này." Anh Đinh nói: "Là người khác."
Sau khi đi cùng đội trưởng Lê tới phòng họp, Miêu Diệu mới nhìn thấy người thật trong miệng anh Lê.
Đội điều tra hình sự mọi ngày luôn mặc thường phục hôm nay lại đồng loạt thay đồng phục, người bình thường vốn đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của phim truyền hình, luôn cho rằng cảnh sát hình sự rất ngầu, lấy cả mạng sống ra phá án, thế nên đối với bọn họ lúc nào cũng sẵn có một bộ lọc đẹp trai tự nhiên.
Có một người đàn ông ngửa đầu dựa lên ghế.
Cuốn tập phủ lên mặt, sau khi đội trưởng Lê chào một tiếng mới ngồi thẳng dậy.
Sự uể oải vẫn treo trên khuôn mặt đẹp trai, người đàn ông nhìn lướt qua mấy người tới từ viện kiểm sát, đứng dậy chào hỏi với lão Thẩm người già đời nhất.
Miêu Diệu nhỏ giọng nói: "Là anh ấy đúng chứ!"
Anh Đinh: "Là cậu ấy, là cậu ấy."
Trong lòng Miêu Diệu "oa" một tiếng, cảm thấy chuyến đi tới cục cảnh sát này thật sự rất đáng.
Đây là lần đầu tiên Dụ Ấu Tri nhìn thấy Hạ Minh Sầm mặc đồng phục, khá đoan chính, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ngay ngắn, bên ngực trái in ký hiệu cảnh sát, một dấu ba ngôi sao trên vai biểu thị cho cấp bậc cảnh sát, tới lúc này cuối cùng mới có cảm giác rằng "người này thật sự là cảnh sát".
Chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thôi, đợi khi người đi tới bắt tay với thầy cô thì cô vốn đứng đằng sau thầy lại không nhìn phía trước, cố ý nghiêng đầu đi.
Cô cố tình làm lơ quá rõ ràng, người đàn ông liếc nhẹ tầm mắt ra sau lưng lão Thẩm, nhếch môi, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, Dụ Ấu Tri nói cần đi nhà vệ sinh, lão Thẩm khoát tay bảo cô động tác nhanh lẹ, đừng làm chậm trễ cuộc họp.
Quả thực cô không phải muốn đi vệ sinh, chỉ đơn giản đứng rửa tay trước bồn rửa tay, thuận tiện nhìn mình trong gương, trong lòng nói mấy tiếng phải bình tĩnh.
Chỉ là tới họp mà thôi, tuyệt đối đừng có cảm xúc dư thừa gì, càng đừng có bất cứ động tác nào.
Xây dựng tâm lý đầy đủ cho bản thân xong, Dụ Ấu Tri mới chuẩn bị quay về.
Đi xuôi theo hành lang về phòng họp, lại phát hiện Hạ Minh Sầm cũng không ở trong phòng họp, mà đang đút tay túi quần đứng dựa vào tường ở bên ngoài.
Dụ Ấu Tri sửng sốt, không biết có phải anh đứng đây đợi mình quay lại không.
Có lẽ do đúng lúc anh muốn ra ngoài đứng thôi nhỉ.
Dù sao bản thân tuyệt đối sẽ không giống như lúc ở bệnh viện nữa, đầy mong chờ đi tới nói cảm ơn với anh, kết quả hóa ra là anh đang cùng Tịch Gia đi bệnh viện, còn người bạn gái cũ là cô thì như một vai hề đứng ở đó.
Xem anh như không khí là được rồi.
Đang lúc muốn vòng qua anh đi vào phòng họp, anh mở miệng lạnh lùng gọi tên cô: "Dụ Ấu Tri."
Dụ Ấu Tri bất đắc dĩ dừng bước chân.
"... Có chuyện gì sao?"
"Ngày đó tôi nói cái gì, nếu cô xuất hiện trước mặt tôi lần nữa."
Tim Dụ Ấu Tri đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy ngứa cổ.
Mặc dù không tin Hạ Minh Sầm giữa ban ngày ban mặt dám làm gì cô ở cục cảnh sát, nhưng cô cũng quả thực không dám nói ra mấy lời khiêu chiến như "tới đây đi, có bản lĩnh anh bóp đi".
Dụ Ấu Tri thở sâu, giọng điệu bình tĩnh đáp: "Tôi vì công việc mới tới đây, hi vọng cảnh sát Hạ có thể hiểu cho tôi."
Vẫn dùng cách gọi kính trọng, chỉ thiếu không đem bốn chữ "chúng ta không hợp" viết lên trán.
Hạ Minh Sầm cười hai tiếng, cúi đầu nhìn cô, trong mắt không có độ ấm, rất tận lực gia tăng giọng điệu âm u hỏi: "Công việc phải không? Vậy kiểm sát Dụ cùng làm việc với bạn trai cũ, bạn trai hiện tại của cô có biết không?"