*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bây giờ không cưỡng bức được em, nhưng tóm lại cũng phải lấy một chút lợi tức.” Nói xong, anh ta cúi người cắn cổ Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ kêu to
“Chết tiệt! Tôi đánh chết anh...” Dứt lời, Quý Quân Tuyết tung một đấm ra, nhưng vẫn bị Phong Thiên Lãnh tránh được..
Đêm xuống, Quý Quân Tuyết cực kỳ ngoan, thực hiện kế hoạch chờ nửa đêm để lẩn trốn, cho nên cậu vẫn kiên nhẫn chờ Phong Thiên Lãnh ngủ rồi mới hành động
Phong Thiên Lãnh hứa hẹn cho cậu thời gian hai ngày để chuẩn bị, cậu tin Phong Thiên Lãnh sẽ không động vào cậu lúc này
Cho nên Quý Quân Tuyết nằm ở trên giường giả vờ ngủ, đưa lưng về phía Phong Thiên Lãnh
Mặc dù3Quý Quân Tuyết giả vờ ngủ như vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được phía sau lưng mình có một đôi mắt nóng rực luôn nhìn cậu chằm chằm, khiến cả người cậu co cứng, bất an
Phong Thiên Lãnh nằm ở trên giường, hơi thở đều đều vang lên, nhưng đôi đôi mắt sâu thẳm vẫn lẳng lặng nhìn bóng dáng Quý Quân Tuyết
Trong căn phòng tối mờ, nghe tiếng chuông tích tắc..
Phong Thiên Lãnh mấy lần giơ tay muốn Quý Quân Tuyết ôm vào trong lòng rồi lại từ bỏ
“Nhưng có một lần tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé trong vườn hoa, đó là lần đầu tiên tôi và em ấy gặp nhau, cuối cùng không thể quên được...”
“...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết đang giả vờ ngủ bỗng mở mắt ra, thản nhiên nói.
“Anh đã thích người khác, vậy đi tìm anh ta mà quấn quít, bắt tôi làm gì?”
Phong Thiên Lãnh tiếp tục nói: “Tôi chỉ thấy5em ấy một lần, sau đó em ấy liền đi mất
Em nói xem, nếu tôi tìm được em ấy, liệu em ấy sẽ thích tôi sao?”
Vì có thể thuận lợi trốn đi, Quý Quân Tuyết trả lời có lệ
“Khẳng định có, anh đẹp trai lại có tiền như vậy, cho dù cậu bé kia không phải gay cũng sẽ bị anh mê hoặc.” “Vậy sao em không bị tối mê hoặc?” “Tôi đã có người trong lòng rồi, đương nhiên sẽ không...” Nói xong, Quý Quân Tuyết đột nhiên dừng lại, nghĩ tới Cảnh Triệt, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, chỉ sợ Cảnh Triệt vội vã chết đi được, tìm cậu tìm đến phát điên rồi! Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết bỗng xoay người lại, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ4mặt van xin, lấy lòng nhìn Phong Thiên Lãnh
“Anh có thể cho tôi mượn di động của anh để gọi một cuộc điện thoại không? Tôi đã mất tích nhiều ngày như vậy rồi, người nhà nhất định đang rất lo lắng...”
Phong Thiên Lãnh sầm mặt lại, mắt lé liếc Quý Quân Tuyết một cái.
“Người nhà mà em nói là Cảnh Triệt?” “...” Trong lòng Quý Quân Tuyết kinh hãi: “Anh biết anh ấy?” Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết lại nghĩ đến lúc trước, tám đại ti úy đều tham gia hôn lễ của cậu, biết cũng là bình thường
“Anh ta hẳn là đã biết em ở đây, lúc này phỏng chừng đang trên đường đến nước T.”
“Đừng cao hứng đến vậy, tôi9sẽ không để anh ta tìm được em đâu.” Quý Quân Tuyết sầm mặt lại: “Anh muốn làm cái gì? Cảnh Triệt sẽ đền bù tổn thất lại cho anh, hơn nữa anh đã có người mình thích rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
“...” Phong Thiên Lãnh tức giận đến mức đột ngột xoay người lại, đặt cậu ở dưới người, nghiến răng cảnh cáo: “Em chính là cậu bé ấy, chính là người đã khiến tôi đã đánh mất hồn vía, nhớ mãi không quên...”