*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng anh ta xích chân cậu nhưng khi cậu tỉnh dậy lại không thấy xích chân đâu
Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết mở miệng nói với Cảnh Triệt: “Anh Cảnh Triệt, anh ở đây chờ em một lát, em đi một lúc rồi quay lại.” Nói rồi Quý Quân Tuyết xoay người chạy vào trong biệt thự
Vết thương bị cắn! Ở cùng một đêm! Mệt muốn chết! Mấy chữ này lọt vào tai Cảnh Triệt làm anh ta thấy vô cùng chói tai
Anh ta bắt ngay lấy người hầu đang định đi theo, chất vấn: “Ti úy của các người bị ai cắn?” Người hầu cúi đầu xuống, mặt đỏ lên: “Chuyện này ngài nên hỏi ngài Quý, lúc đó tôi không có mặt nên cũng không rõ ạ.” Người hầu3nối giầu giấu giếm giếm làm người ta phải suy nghĩ theo xu hướng kỳ quái
Anh ta không ngờ Phong Thiên Lãnh sẽ chơi trò chơi trẻ con là tranh thủ sự thương cảm như thế này
Cũng chỉ có Quân Quyết nhà bọn họ có suy nghĩ quá đơn giản nên mới tin loại thủ đoạn nham hiểm này
Vết thương bị nhiễm trùng lại không gọi bác sĩ, Quân Tuyết nhà bọn họ cũng chẳng phải bác sĩ, nói cho cậu làm gì? Có ích sao? Còn cố ý nói những lời ám muội không rõ, không phải muốn anh ta ghen rồi chiến tranh lạnh với Quý Quân Tuyết sao? Tiết mục của trẻ con ba tuổi
Nhưng dù0biết rõ đó là tiết mục của Phong Thiên Lãnh nhưng trong lòng Cảnh Triệt vẫn khó chịu như cũ
Quân Tuyết nhà bọn họ vừa nghe thấy Phong Thiên Lãnh bị thương liền lập tức chạy đến.
Mới được một tuần, Quý Quân Tuyết mất tích một tuần mà đã bị thủ đoạn của Phong Thiên Lãnh chinh phục, làm cậu dao động rồi sao? Nghĩ vậy, trong lúc vô tình cảnh Triệt nhìn thấy trên ghế có một quyển sổ trong có hơi quen mắt.
Theo bản năng anh ta đi tới, cầm quyển sổ lên, lật vài trang
Đây chính là quyển nhật ký của Cảnh Triệt.
“...” Quý Quân Tuyết đã đọc nên đã thất vọng với anh ta rồi sao? Cậu cho rằng anh ta vẫn nhớ mãi không quên chuyện5cũ sao? Nghĩ vậy, Cảnh Triệt hốt hoảng, cầm quyển sổ đi vào trong biệt thự.
Khi Quý Quân Tuyết vào tới nhà thì nhìn thấy tất cả người hầu trong phòng đều tỏ ra nơm nớp lo sợ
Phòng khách bừa bộn, bình hoa, đồ sứ bị đổ ngã đầy đất, trên cầu thang là từng chiếc áo khoác, áo sơ mi do Phong Thiên Lãnh cởi bỏ
Quý Quân Tuyết cứ thể đi thẳng lên tầng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra
Cậu thấy Phong Thiên Lãnh để trần nửa người trên, vết thương trên tay bật ra rất nhiều máu, vậy nhưng anh ta vẫn hờ hững đứng trước cửa sổ sát đất, nhàn nhã hút thuốc
Quý Quân Tuyết đi tới phía sau Phong Thiên Lãnh, thản nhiên nói.
“Người hầu4nói vết thương của anh bị nhiễm trùng, anh bị sốt, không chịu uống thuốc.”
“...” Phong Thiên Lãnh rít một hơi thuốc thật sâu mà không hề trả lời
Một lát sau, anh ta phun ra một làn khói, thản nhiên nói: “Chút đau ấy đâu có đáng là gì?”
“Em muốn trở về với anh ta sao?”
Quý Quân Tuyết gật đầu, trả lời theo đúng sự thật: “Ừm!”
“Anh ta sẽ giúp em trả lại tiền sao?” Phong Thiên Lãnh lạnh lùng nhìn cây táo ở dưới vườn hoa xuyên qua cửa sổ, Cảnh Triệt đang nói chuyện với người hầu rồi đi vào trong biệt thự.
“Um!”
“Đúng là anh ta rất thích em
Đưa cho tôi một trăm triệu, với năng lực của ngài cảnh thì phải điều động tiền của cổ đông trong9cảnh thị
Một khoản tiền lớn như vậy anh ta không phải muốn mà có thể lấy được!”