*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A! Há mồm!”
Quý Quân Tuyết cũng chỉ có ở trường hợp này mới có thể ra lệnh cho Phong Thiên Lãnh
Phong Thiên Lãnh ngoan ngoãn há mồm, Quý Quân Tuyết bỏ từng viên thuốc vào miệng anh ta, sau đó đưa cốc tới trước mặt anh ta, để anh ta uống thuốc
Sau đó Quý Quân Tuyết lại chuẩn bị giúp Phong Thiên Lãnh băng bó vết thương.
Lúc này, cửa phòng vốn không đóng chợt bị người khác lạnh lùng đẩy ra
Cảnh Triệt xuất hiện ở cửa, phía sau anh ta là một bác sĩ nữ, trong tay còn cầm hòm chữa bệnh
Khóe miệng Cảnh Triệt nở một nụ cười thản nhiên
“Nghe nói ti úy Lãnh bởi vì Quân Tuyết nhà chúng tôi mà bị3thương, giờ vết thương lại tái phát, đúng là ngại quá
Thế nên tôi đã bảo người gọi bác sĩ tư nhân của anh đến.” “...” Cảnh Triệt đột nhiên xuất hiện làm Phong Thiên Lãnh sững sờ, anh ta tức đến mức âm thầm cắn răng
Anh ta dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bác sĩ nữ đứng sau lưng Cảnh Triệt, vẻ mặt biểu lộ “Cô mà dám đến đây tôi sẽ bóp chết cô“.
Bác sĩ đứng đờ tại chỗ không dám cử động
“Quân Tuyết, còn không tránh ra, để bác sĩ băng bó cho ti úy Lãnh.” “...” Lúc này Quý Quân Tuyết mới hoảng hốt phản ứng lại.
“Ồ! Vâng!” Quý Quân Tuyết băng bó được một nửa thì đặt0băng gác lên ghế sofa, sau đó đứng lên, nhường vị trí lại.
Bác sĩ đứng nguyên tại chỗ, không dám đi vào.
Cảnh Triệt lạnh lùng đẩy bác sĩ một cái: “Bác sĩ, còn không mau vào giúp chủ nhân của các người bằng bó đi.”
Bác sĩ bị Cảnh Triệt đẩy thì bước tới hai bước, vào trong phòng, cô ta lúng túng đến mức đi vào cũng không được mà lùi lại cũng không xong
M* nó bọn họ giận dỗi nhau lôi kéo người bác sĩ vô tội là cô vào đây làm gì.
Bác sĩ khóc không ra nước mắt, đành nhắm mắt, cầm hòm thuốc đi về phía Phong Thiên Lãnh ở trong phòng.
Đôi mắt Phong Thiên Lãnh hận không thể giết chết5người..
Quý Quân Tuyết nhường chỗ rồi đi tới bên cạnh Cảnh Triệt
Cảnh Triệt kéo tay cậu rời khỏi phòng ngủ của Phong Thiên Lãnh rồi đóng sập cửa lại, đi về phía phòng khách của anh ta
Khi đi vào phòng khách, Quý Quân Tuyết lo lắng hỏi: “Anh Cảnh Triệt, em nghe Phong Thiên Lãnh nói...”
Quý Quân Tuyết còn chưa nói hết câu, Cảnh Triệt vừa xoay người lại đã dùng khuôn ngực rắn chắc của mình đè cậu lên cửa
Bàn tay thon dài chống lên cửa, một tay đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú của Quý Quân Tuyết, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má cậu.
Quý Quân Tuyết sững sờ ngước mắt nhìn Cảnh Triệt, tim đập điên cuồng
Trong đôi mắt sâu4thảm, chuyên chú của Cảnh Triệt lộ ra sự tương tự vô tận, anh ta từ từ cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu
Biết rõ rằng Cảnh Triệt sẽ hôn mình nhưng Quý Quân Tuyết vẫn kích động như trước, cậu âm thầm hít vào một hơi, con ngươi hơi co rụt lại, trái tim mạnh mẽ rung động
Niềm thương nhớ vô bờ đã trào dâng thông qua nụ hôn này của Cảnh Triệt, Quý Quân Tuyết từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc mồi răng giao hòa đầy dịu dàng, sự từ tổn mà ngang ngược của Cảnh Triệt làm Quý Quân Tuyết rung động, máu trong người sôi trào..
Những ngày qua, Cảnh Triệt vô cùng bất lực, khủng hoảng, phát9điên lật tung khắp thế giới để tìm Quý Quân Tuyết, anh ta đã hoảng hốt tới mức tinh thần quá mệt mỏi
Ngay cả tối qua, khi xác định được cậu ở nước T thì anh ta đã lập tức chạy tới
Từ sau khi Quý Quân Tuyết mất tích, gần như cảnh Triệt chưa hề chợp mắt...