Hôm nay Lục Minh sắp xếp một phòng học độc lập cho Cảnh Y Nhân. Trong phòng học rộng rãi chỉ có hai người Cảnh Y Nhân và Lục Minh.
Huấn luyện viên cá nhân đứng trong góc giống như vật trang trí.
Hôm nay Cảnh Y Nhân không thay trang phục múa mà vẫn mặc bộ váy đen kia. Lục Minh cởi áo khoác, một tay ôm eo Cảnh Y Nhân, một tay đỡ bàn tay nhỏ của cô, cẩn thận dạy cho cô từng bước một. Cơ thể hai người gần như dính vào nhau, họ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Không biết có phải đứng cạnh Lục Minh quá gần hay không mà Cảnh Y Nhân thấy trong hơi thở của cô tràn ngập mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Tim cũng đập thình thịch, thình thịch điên cuồng. Cô cảm thấy bầu không khí như vậy có chút kỳ quái, không biết sao khiến cô vui mừng, nhưng cũng làm cô lo lắng.
Lục Minh vô cùng hưởng thụ bầu không khí an lành, ấm áp này. Nhưng trong đầu Cảnh Y Nhân lo lắng nên không suy nghĩ được gì, lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nhảy một lần, Cảnh Y Nhân không biết đã bị sai chân bao nhiêu lần, không phải giẫm lên chân Lục Minh là lại bị Lục Minh giẫm lên.
Không phải cô không thông minh, trí nhớ không được tốt mà là cô phát hiện ra rằng vào lúc này không thể suy nghĩ nổi, thế nên cô không ngừng mắc sai lầm rồi lại nối tiếp sai lầm.
Đột nhiên Lục Minh dừng lại, nhẹ giọng mở miệng: “Giẫm lên chân tôi! Tôi đưa cô theo các bước nhảy một lần, cô nhớ kỹ bước nhảy là được. Tôi động chân trái thì có động chân phải, hiểu không?”
“...” Cảnh Y Nhân nâng mắt, mờ mịt nhìn Lục Minh hai giây mới phản ứng được là Lục Minh bảo cô dẫm hai chân lên chân anh, để anh đưa cô theo bước nhảy, cô chỉ việc nhớ bước là được.
Cảnh Y Nhân cẩn thận dùng mũi chân dẫm vào phần gót giày để cởi giày ra, rồi lại đổi sang bên chân kia. Sau đó nhẹ nhàng đá giày sang một bên. Cô để mình dùng đôi chân trần dẫm lên giày da của Lục Minh. Giày da của Lục Minh có hơi lành lạnh nhưng rất thoải mái. Lục Minh dịu dàng ôm eo cô, một tay đỡ tay cô, trên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô chăm chú, anh chuyển động từng bước theo điệu nhạc. Bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đặt lên bờ vai của Lục Minh, chân đặt lên chân Lục Minh giống như búp bê vải, hoàn toàn không mất sức để di chuyển.
Trước đó Lục Minh bảo Cảnh Y Nhân nhớ kỹ bước chân.
Nhưng lúc này, khi cô và Lục Minh bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt để lộ ra sắc thái ấm áp không nói nên lời, trong đầu cô trống rỗng, căn bản không nhớ được gì cả.
Ngay cả điệu nhạc du dương, dịu dàng này cũng chỉ làm nền để tôn lên bóng lưng của bọn họ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân ửng hồng, cô nhìn Lục Minh chăm chú. Càng nhìn cô càng thấy “cậu” thật đẹp mắt, cô không có cách nào dời tầm mắt mình đi được.
Bốn mắt nhìn nhau!
Bọn họ xoay quanh lớp học nhảy một vòng lại một vòng, nhạc cứ hết bài này đến bài khác, giống như không hề biết mệt, chỉ biết ôm lấy đối phương.
Cuối cùng đôi tay nhỏ đang đặt trên vai Lục Minh biến thành ôm lấy cổ anh. Hai tay Lục Minh ôm lấy hồng của cô.
Từng bước từng bước chậm rãi nhảy. Thời gian của bọn họ dường như đang dừng lại, trán Lục Minh cúi thấp xuống đụng vào trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
“...” Hơi thở ấm áp chả lên mặt Cảnh Y Nhân làm mặt cô đỏ bừng. Căn bản cô không biết Lục Minh đang hỏi nhớ cái gì nữa? Đôi mắt long lanh như rơi vào cơn mê nhìn anh chăm chú rồi khẽ lắc đầu.
“Vậy chúng ta tiếp tục.” Khóe miệng Lục Minh nở một nụ cười nhàn nhạt. “...” Cảnh Y Nhân gật đầu.
Không biết bọn họ đã nhảy bao nhiêu lâu.
Mãi tới khi huấn luyện viên thấy ngại ngùng, khẽ họ một tiếng, rồi nhìn đồng hồ: “Tổng giám đốc Lục! Thật ngại quá! Tôi... đã hết ca rồi!”