Ai mà không biết nhà họ Lục giàu có, vợ của anh sao có thể đi ăn cướp được, chỉ là đã bị báo lên cảnh sát thì bọn họ phải giải quyết theo việc công thối. 4 - Lục Minh đánh mắt sang Cảnh Y Nhân: “Em có làm vậy không?”
Cảnh Y Nhân ngoan ngoãn như em bé gật đầu. Thấy thế, hai viên cảnh sát yên lòng, cũng may cổ Cảnh thành thật.
Rồi Cảnh Y Nhân lại nói: “Lúc ở trường là em tự vệ, bọn họ muốn đánh em nên em mới đẩy bọn họ. Còn trong thang máy là do người kia muốn cướp của em trước, em cũng chỉ tự vệ nên mới đánh hắn ta một trận thôi, sau đó hắn ta tự mình rút tiền ra nhét cho em, chuyện đó không liên quan gì tới em cả.”
Nói rồi Cảnh Y Nhân kéo túi xách của mình trên ghế sa lông tới, mở ra, đổ hết tất cả mọi thứ trong túi lên bàn, toàn bộ số đó là những cọc tiền mặt.
“Người kia nhét cho em!”
Nghe vậy, Lục Minh lạnh mặt, nói với cảnh sát: “Chuyện như vậy các anh biết phải giải quyết thế nào rồi chứ?”
“...”Hai viên cảnh sát giật giật khóe miệng, chớp mắt một cách khó khăn.
Lần này, nguyên cáo lại trở thành bị cáo, bị cáo lại trở thành nguyên cáo rồi? Thử tưởng tượng tới cảnh, ở trong thang máy, một người đàn ông cầm dao muốn cướp đồ của một cô gái nhỏ bé, kết quả lại bị cô gái đánh cho một trận tơi bời, người đàn ông không chịu nổi, quỳ xuống xin tha, cố gắng nhét tiền cho cô gái. Thấy hai viên cảnh sát không có phản ứng, Lục Minh sầm mặt xuống.
Anh trách móc: “Lẽ nào trong thang máy không có camera giám sát sao? Lần sau chưa điều tra rõ ràng đừng có chạy lung tung tới nhà tôi, nơi này không hoan nghênh các anh đâu.” Thái tử gia đã hạ lệnh đuổi khách, hai viên cảnh sát cầm khẩu cung mới ghi âm lại xoay người đi mất, họ không dám đắc tội với vị thái tử gia này. Cảnh sát vừa đi khỏi, Lục Minh liền ôm Cảnh Y Nhân vào lòng, nhỏ giọng trách cứ bên tai cô: “Lần sau nếu gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy đừng có cứng đầu đối chọi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không sao đâu ạ. Chỉ cần “dì cả” không đến thì em không sợ bọn họ.”
Thấy Lục Minh không nói gì, Cảnh Y Nhân bĩu môi: “Cậu ơi, em gặp rắc rối à?”
Lục Minh nhìn cô, con người càng thêm sâu thẳm, anh đau lòng thầm thở dài một hơi. Hiện giờ Cảnh Y Nhân có lợi hại đến đâu thì cô cũng chỉ là một cô gái, ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao đây? Hơn nữa, những hành vi bắt mắt này của cô rất có khả năng làm cô bị bại lộ. Lỡ có người phát hiện ra cô không phải là Cảnh Y Nhân trước đây thì hậu quả khó mà lường trước được. Anh không sợ phiền phức, chỉ sợ làm cô rơi vào tình thế nguy hiểm. Anh không giống cô, không lương thiện như vậy, anh mong cô đừng thấy việc nghĩa mà chẳng từ nan, cũng đừng nhiệt huyết làm gì, dù có là một người phụ nữ xấu xa ích kỷ, anh vẫn sẽ chiều chuộng cô.
“Nói chung là, sau này ở bên ngoài phải chú ý tới hành động của mình. Em là vợ của Lục Minh anh, đã nhớ chưa?” “...” Cảnh Y Nhân bất mãn chép miệng, hành động của cô khiến anh thấy mất mặt hay sao?
Lục Minh tránh đề tài này, đau lòng xoa đầu cô.
“Sắp đến sinh nhật rồi, có muốn quà gì không?”
Cảnh Y Nhân lắc đầu.
Đột nhiên cô nghĩ tới sinh nhật những năm trước, hoàng để cữu cữu sẽ tặng có những đồ vật rất kỳ lạ. Nhớ có một năm nóng kinh người, cữu cữu ra lệnh cho đám nô tài bào khối băng ra thành vụn nhỏ, rồi rưới mật ong và nước mơ lên trên, ăn vừa ngon lại vừa giải nhiệt. Lúc đó, cô chưa từng nhìn thấy thứ này nên vô cùng vui sướng và yêu thích nó. Hiện giờ ở thế giới này bất cứ khi nào cô cũng có thể thấy đủ loại kem, đá bào, nhưng không có vị mơ mật ong kia.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu ơi, lần trước em có nhắc tới nước Lộc Nguyên, có nơi đó không?”
“...” Nghe vậy, trong mắt Lục Minh xẹt qua một tia khiếp sợ, trong lòng hơi hồi hộp một chút.