Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 277: Hù chết giáo sư rồi!



Tay tên cướp bị cành hoa xuyên qua, dao trong tay “loảng xoảng” rơi trên mặt đất, cảnh sát nhân cơ hội nhào tới, vì thế có người phấn khích, trong lòng hả hê hô lên: “Bắt lấy hắn!”

Con tin đã có thể thoát ra, hoảng loạn chạy sang một bên.

Không ai biết tại sao tên cướp lại bất ngờ bị thương, rơi mất con dao, cứ như có người nổ súng bắn vào tay hắn vậy, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng súng nổ.

Không nhiều người nghi hoặc, chỉ đoán chừng là đặc vụ, hoặc là tay bắn tỉa chuyên nghiệp vì cứu người mới phải làm như thế.

Chỉ có Phó Minh Tuấn giống như hóa đá, thất kinh bất động tại chỗ, con ngươi co rút, ngơ ngác nhìn về phía cửa chính của cửa hàng đá quý. Cả người anh ta nổi hết da gà, mãi mới lấy lại được tinh thần, tầm mắt chậm rãi di chuyển lên người Cảnh Y Nhân, bình tĩnh nhìn cô.

Cảnh Y Nhân thu tầm mắt lại, phủi phủi tay xem thường, đắc ý cười với Phó Minh Tuấn, hoàn toàn không nhận ra ngay lúc này mình đã tự tiết lộ bí mật vẫn luôn che giấu. “Thế nào? Loại bại hoại này bổn cung...”

Cảnh Y Nhân chưa kịp nói xong một câu, đột nhiên cổ tay bị kéo căng, cô bị Phó Minh Tuấn nhanh chân kéo ra ngoài. Phó Minh Tuấn như thể vừa mới lấy lại tinh thần, kéo Cảnh Y Nhân mạnh mẽ gấp rút rời đi.

“...” Cảnh Y Nhân không hiểu ra sao, anh ta chẳng khen cô được một câu còn dùng lực tóm tay cô rõ đau nữa. “Anh làm gì thế?” Cảnh Y Nhân giãy giụa nhưng không gỡ tay Phó Minh Tuấn ra được.

Tốc độ của Phó Minh Tuấn cực nhanh, nắm chặt đến mức làm cô đau như sắp gãy cả xương. Cảnh Y Nhân không theo kịp bước chân của anh ta nên bị vấp ngã nhiều lần, mãi đến khi Phí Minh Tuấn lôi cô ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ như trước, lất phất rơi lên người bọn họ. Đến tận chỗ đỗ xe, anh ta mở cửa sau ấn cô vào trong rồi tự mình ngồi vào, đóng sập cửa xe lại. Anh ta bấm điều khiển trong tay, khóa trái bọn họ ở trong xe.

“...” Cảnh Y Nhân không hiểu tình huống này thế nào, đang định mở miệng hỏi thì hàm dưới bị Phó Minh Tuấn ghì chặt lấy rồi đột ngột kẻo lại gần.

Khuôn mặt tái nhợt của Phó Minh Tuấn vô cùng lạnh lùng, hơi thở cảnh cáo phả lên mặt cô.

“Nói cho tôi biết! Rốt cuộc cô là ai?”

“...” Con ngươi Cảnh Y Nhân co rút lại, trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút.

Bầu không khí trong xe nháy mắt trở nên quỷ dị.

Vừa nãy cô chỉ lo cứu người mà suýt nữa quên mất là cô lại sử dụng nội lực trước mặt người ngoài.

“Cô vốn không phải là Cảnh Y Nhân.”

“Cô chỉ giống cô ta như đúc mà thôi.”

Nói xong, trên gương mặt tuấn tú của Phó Minh Tuấn không có một tia phẫn nộ vì bị lừa dối, ngược lại con ngươi lóe sáng như vừa phát hiện bảo vật, nhếch miệng cười khẽ.

Cảnh Y Nhân hoảng loạn không biết trả lời anh ta như thế nào, nhìn trái nhìn phải né tránh.

Cô thẹn quá hóa giận đẩy anh ta ra. “Anh nói hươu nói vượn gì thế? Tôi chính là Cảnh Y Nhân.” Phó Minh Tuấn nhếch miệng cười khẩy: “Thật sao? Nguồn gốc của nhạc Jazz từ đâu và nó đã trải qua bao nhiêu năm lịch sử rồi?”

“...” Cảnh Y Nhân bị anh ta hỏi bất ngờ nên không tìm được manh mối, mở to mắt giận dữ phản bác. “Tại sao lại hỏi vấn đề này?”

“Toàn bộ thành tích của Cảnh Y Nhân đều rất bết bát, chỉ có hứng thú với lịch sử và vũ đạo, môn thi nào cũng bị điểm thấp, lịch sử hầu như đạt điểm tối đa, vấn đề đơn giản như vậy cô còn không trả lời được mà dám nói cô chính là Cảnh Y Nhân à?”

“...” Con ngươi Cảnh Y Nhân co rút lại, giờ mới phản ứng được, ngày đầu tiên đi học Phó Minh Tuấn đã bắt đầu nghi ngờ mà thăm dò cô rồi?