Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 296: Cậu vội muốn chết rồi!



Mặc dù không ảnh hưởng đến ngoại hình, phần tóc phía trên có thể che được, không sợ bị nhìn thấy, nhưng chỉ e trong lòng Cảnh Hi sẽ vẫn khó chịu.

Nghĩ vậy, Lý Lộ lại thấy đau lòng thay cho cậu. Chỉ một lát sau, khi Cảnh Hi đang được truyền nước biển, Thu Bách Hợp và người đại diện của Cảnh Hi đã chạy đến nơi.

Thu Bách Hợp đẩy cửa vào, từ xa trông thấy con trai mình nằm bất động trên giường, bước chân bà càng gấp hơn mà chạy đến bên cạnh cậu. Chiếc túi xách trong tay bà do đặt vội bên giường mà rơi xuống đất, nhưng bà không còn tâm trí nào để ý đến nó nữa, nước mắt lập tức thi nhau rơi xuống. Thấy Thu Bách Hợp khóc lóc đau thương như vậy, Cảnh Y Nhân có chút áy náy, nếu không vì cô thì Cảnh Hi cũng sẽ không thành ra thế này.

Tuy rằng với khả năng của cô thì hành động của Cảnh Hi hơi thừa, nhưng dù sao cậu cũng chỉ nghĩ cho cô mà thôi. Người đại diện của Cảnh Hi là chị họ của Lý Lộ, thấy Lý Lộ đau lòng khóc ướt mấy xấp khăn giấy, cô ta bước lên an ủi em họ một lát.

Chuyện đã xảy ra rồi, cũng không có cách nào thay đổi cả, bọn họ chỉ mong chuyện này đừng gây ồn ào quá nhiều....

Sau đó, chuyện này bay đến tại Lục Minh. Lục Minh đang họp ở công ty, anh lười nhác ngồi trên sô pha, nhìn file thuyết trình đang hiển thị tình trạng phát triển của hạng mục mà công ty mới đưa vào hoạt động gần đây. Đột nhiên, di động trên bàn làm việc vang lên.

Là Cảnh Đức Chính gọi tới.

Lục Minh theo bản năng tắt điện thoại đi, tiếp tục nghe bộ phận vận hành thuyết trình.

Không ngờ điện thoại lại vang lên một lần nữa. Quản lí bộ phận vận hành mới nói được một nửa lập tức dừng lại không dám chậm trễ. Lục Minh nhíu mày, tầm mắt lại nhìn di động, anh do dự hai giây, có chút phiền toái mà nhận điện thoại. Tiếng Cảnh Đức Chính vang lên ở đầu bên kia, giọng ông ta có vẻ nơm nớp lo sợ. “Lục... Lục tổng, đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, Cảnh Hi bị thương... Hiện giờ Y Nhân đang ở bệnh viện.”

Cảnh Đức Chính còn chưa nói hết, con người Lục Minh chợt co rụt lại, anh lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, chưa hỏi nguyên nhân đã bước nhanh ra ngoài. “Ở bệnh viện nào?”

“...” Tất cả mọi người trong phòng họp đều ngây ra tại chỗ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Họ chỉ nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, e là gia đình Lục tổng đã xảy ra chuyện rồi.

Nếu không thì một người chuyên nghiệp như Lục tổng sẽ không bao giờ đột ngột rời khỏi cuộc họp quan trọng thế này. Lúc gọi cho Lục Minh, Cảnh Đức Chính vẫn còn ở công ty. Khi nhận được tin này, ông ta cuống đến độ cứ đi qua đi lại, ở trong phòng điều hòa mà đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ xem phải giải thích với Lục Minh như thế nào. Tuy Cảnh Y Nhân không bị thương, nhưng hành vi của Cảnh Triệt vốn là nhằm vào Cảnh Y Nhân. Ông ta hiểu tính tình của Lục Minh, cố gắng thẳng thắn nhận tội thì kết cục sẽ không quá thê thảm. Còn nếu không nói ra mà lừa gạt anh, sớm hay muộn anh vẫn sẽ biết, đến lúc đấy thì nhà họ Cảnh thật sự tiêu đời. Hơn nữa ông ta chỉ có một đứa con trai ruột là Cảnh Triệt, ngộ nhỡ Lục Minh ra tay với Cảnh Triệt, khiến Cảnh Triệt sống dở chết dở, nửa đời sau của ông ta phải làm thế nào? Cảnh Đức Chính quắn quéo trong văn phòng nửa giờ mới gọi điện thoại cho Lục Minh, tránh nặng tìm nhẹ mà báo cho anh chuyện này. Ông ta còn cố ý nhấn mạnh: “Chiếc kệ của khách sạn kia chất lượng quá kém, không hiểu sao mà chỉ mới chạm nhẹ một cái đã đổ rồi.”

Trong thời gian nghe Cảnh Đức Chính giải thích qua loa, Lục Minh đã xuống đến bãi đỗ xe.

Anh khởi động xe đồng thời gọi cho Cảnh Y Nhân. Kết quả, điện thoại của Cảnh Y Nhân không ai bắt máy. Chỉ mất 20 phút, Lục Minh đã đến cổng bệnh viện. Bình thường anh lái xe từ công ty đến bệnh viện thành phố dù nhanh cũng mất hơn nửa giờ. Hôm nay anh đã vượt đèn đỏ mấy lần, khiến một số xe cảnh sát phải đuổi theo phía sau.