Cảnh Y Nhân thấy mặt Lục Minh càng ngày càng đen, giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đành im bặt.
“Cô không sợ chết à?” Lục Minh đột nhiên gầm lên một tiếng, Cảnh Y Nhân hoảng sợ, hai vai run lên, theo bản năng lùi ra sau mấy bước.
Thấy Lục Minh nổi giận, người trong cục cảnh sát đều kéo ra ngoài hết, chỉ chừa gia đình họ ở đây. “Cảnh Y Nhân, cô ăn gan hùm mật báo đấy à? Tội phạm giết người mà cô cũng dám bắt!” Cảnh Y Nhân giật mình lùi ra sau thêm mấy bước, Lục Minh lại bước lên tóm cô lại.
“Dám cướp vô lăng của lái xe, tôi thấy cô chán sống rồi!” Lục Minh gào to, hung hăng lôi cô đến gần rồi đánh mạnh vào mông cô như để trừng phạt.
“Bốp bốp!” Lục Minh hung hăng đánh hai cái rất nặng làm Cảnh Y Nhân đau điếng, lông mày nhíu chặt nhưng không dám kêu tiếng nào.
Lục Minh đang đánh thì bỗng thấy bất thường, đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh dại ra nhìn tay mình.
“...” Cảnh Y Nhân không rõ anh bị làm sao, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy tay Lục Minh dính đầy máu, rồi cô lại nhìn vẻ mặt Lục Minh, trời ơi khuôn mặt ấy lại đen như Diêm vương rồi! “...” Cảnh Y Nhân biết Lục Minh đang bị tức điên, cô vừa sợ sệt vừa tủi thân nói: “Cậu ơi, cháu sai rồi.” “...” Lục Minh cố nén cơn giận dữ lôi đình, bình tĩnh đứng nhìn tay mình hơn mười giây, cởi áo khoác comple vất lên đầu Cảnh Y Nhân rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Cô giúp việc đứng phía sau lập tức lấy áo khoác trên đầu Cảnh Y Nhân xuống, giúp cô cột áo ngang eo để che vết máu sau váy. Tới tận bây giờ, Cảnh Đức Chính mới biết thì ra cảnh Y Nhân đã làm chuyện tốt. Ông ta cũng nhìn ra Lục Minh tuy hung dữ với con gái mình nhưng từng câu từng chữ đều tỏ ra quan tâm tới cô.
Nghĩ vậy, ông ta lập tức cười nói với cảnh Y Nhân: “Y Nhân à, vừa rồi là cha không đúng. Con về nhớ xin lỗi Lục tống đấy, dù sao con cũng thuộc những người thừa kế nhà họ Cảnh không phải sao? Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho anh trai con chứ!”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân mới biết thì ra mình còn có anh trai.
“Cha đi trước đây, con nói chuyện với Lục tổng cho tử tế vào. Đừng quên bảo cậu ấy đầu tư vào Cảnh thị!”
“...” Nhìn vẻ “vừa thấy tiền là mắt sáng lên” của Cảnh Đức Chính, Cảnh Y Nhân chỉ thấy thật ghê tởm.
Khi Lục Minh đi ra khỏi nhà vệ sinh thì trợ lý Lý Đồng cũng vừa hoàn tất thủ tục bồi thường.
Lúc bước ngang qua Cảnh Y Nhân, cô ta thản nhiên nói thầm hai chữ: “Tai họa!” rồi đi thẳng tới cửa, cùng Lục Minh đi mất. “...” Cảnh Y Nhân đã quen với việc người ta bỗng dưng chán ghét mình rồi, nên cũng mặc kệ.
Nơi này có quá nhiều người chán ghét cô, nếu ai cũng phải để ý thì cô không tức chết mới là lạ.
Trên đường về, Cảnh Y Nhân vẫn ngồi xe cũ, Lục Minh đã đi trước cô một bước, không ngồi cùng một xe. cảnh Y Nhân tò mò hỏi: “Rốt cuộc cậu là người như thế nào vậy? Vì sao ngay cả “cha” của tôi với ông cục trưởng gì đó vừa rồi đều sợ cậu thế?”
Cô giúp việc vừa kiêu ngạo vừa hưng phấn trả lời: “Cô Cảnh, cô không biết à? Hay là cô đã quên sạch chuyện trước kia rồi?”
“Ngài Lục là con trai của thủ trưởng đại nhân, thủ trưởng sắp tranh cử chức tổng thống rồi!” “Cái gì là tổng thống?”
“..” Cô giúp việc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giờ mới nhớ là phải nói ngôn ngữ cổ đại thì Cảnh Y Nhân mới hiểu được.