Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 351



Trong thư là hình ảnh một người đàn ông đẹp trai, kèm theo thông tin bên dưới.

Họ tên: Nhạc Phong Nghề nghiệp: Ông chủ ngầm của hiệp hội Kim Sắc Niên Hoa. “...” Lục Minh2vẫn tưởng rằng lão Đổng là ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa, không ngờ anh ta mới là trùm cuối. Kim Sắc Niên Hoa ở thành phố S từ ngày khai trương đến nay4mới được một năm. Trong thư còn kèm theo phần tóm tắt giới thiệu bên dưới. Trình độ học vấn, bối cảnh của anh ta rất đơn giản, không khác biệt mấy so với người3bình thường.

Thậm chí còn tốt nghiệp tại một trường học không hề nổi tiếng. Tài liệu về các thành viên trong gia đình anh ta cũng không được cặn kẽ, e rằng phần tài liệu2này còn thiếu sót rất nhiều.

Lục Minh nhìn thấy phía dưới cùng có ghi chú của cấp dưới.

“Lục tổng, tư liệu về người này rất khó điều tra, những thứ này lấy được từ trong kho tư liệu của cục cảnh sát, chỉ sợ tất cả đều là giả, chỉ có tên và nghề nghiệp của anh ta là thật. Tôi cố ý trà trộn vào Kim Sắc Niên Hoa tra xét rất lâu, tất cả nhân viên đều chỉ biết lão Đông là ông chủ, không ai biết đến người tên Nhạc Phong này. Trái lại, điều tra trình độ học vấn thì khá dễ dàng, nhập tên anh ta rồi lần theo dấu vết là ra ngay kết quả. Với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề này, tôi thấy tưởng là giả thì sẽ là thật, mà trông có vẻ thật thì sẽ là giả. Rốt cuộc là thật hay giả, Lục tổng tự mình đưa ra quyết định, toàn bộ tài liệu đều ở đây hết rồi.” “...” Đọc đoạn ghi chú này, thái dương Lục Minh khẽ co giật. Anh ta điều tra kiểu quái gì vậy, tài liệu1đầy đủ hết nhưng không thể kết luận được là thật hay giả. Càng như vậy thì thân phận người đàn ông mang tên Nhạc Phong này càng có vấn đề. Ngay khi Lục Minh đang suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên. Người gọi đến là Phó Minh Tuấn.

Điện thoại vừa được kết nối đã truyền đến tiếng nhai thức ăn trong miệng của Phó Minh Tuấn, không rõ ràng lắm, cùng với tiếng đũa va chạm vào bát đĩa.

“Lục Minh! Ngày kia là cuối tuần, họp lớp ở Kim Sắc Niên Hoa, đừng quên nhé.”

“...” Lục Minh hơi nhíu mày, anh hờ hững lặp lại: “Kim Sắc Niên Hoa?” Bạn học của anh ai cũng trở thành đại gia rồi à?

“Ừ! Tôi đang cùng Hoa Tử ăn cơm đây. Hôm đó cậu ta mời khách!” “Hoa Tử?” Lục Minh hình như chẳng có ấn tượng gì. “Chính là cái tên ngày trước theo sau mông cậu muốn tán tỉnh Tiết Phương Hoa ấy! Là người hát tình ca Lưu Đức Hoa!”

“...” Nghe vậy, Lục Minh trầm mặc hồi lâu, dường như8trong đầu vừa mới hiện lên khuôn mặt một người mặc đồng phục học sinh. Hóa ra là họp lớp cấp ba, anh còn tưởng họp lớp đại học. Phó Minh Tuấn nói thế nghĩa là Tiết Phương Hoa cũng sẽ đến. Nhiều năm rồi không gặp, chắc cũng không nhận ra được, Lục Minh cảm thấy loại họp lớp này căn bản là không cần thiết phải tham gia. Ngay khi Lục Minh định từ chối thì đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói của Phó Minh Tuấn: “Bọn họ đều muốn gặp cô vợ bảo bối của cậu đấy!”

“Lục Minh! Chắc cậu không hẹp hòi đến mức nhốt cô ấy trong nhà không cho người khác nhìn đâu nhỉ? Cậu khoe cô vợ bảo bối cho cả thế giới biết, giấu giếm như vậy thì quá thất đức rồi!”

“...” Chính xác là anh không muốn cho người khác nhìn đấy, có được không?

Lục Minh lãnh đạm “Ừm!” một tiếng. “Ngày kia, 6 giờ tối! Không được đến muộn!” Nói xong Phó Minh Tuấn lập tức cúp điện thoại.

“...” Có kiểu xuyên tạc ý8tứ của anh như vậy sao? Anh “Ừm!” chính là không muốn cho người khác nhìn, chứ không phải là “Được!”

Sau khi tan làm, Lục Minh và Cảnh Y Nhân hẹn nhau ở một nhà hàng Quảng Đông cao cấp.

Cả căn phòng rộng lớn, xa hoa chỉ có hai người bọn họ.

Đèn chùm thủy tinh chiếu sáng khắp căn phòng, cửa sổ sát đất có thể ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài. Lục Minh gọi một bàn đầy thức ăn, đều là những món Cảnh Y Nhân thích.