Cô không bao giờ có thể ngờ được, bầu tâm sự mà mấy hôm nay cậu mang nặng trong lòng lại có liên quan đến mình. Hình như cậu mới trở2nên khác thường từ sau ngày cô uống say bí tỉ ở buổi họp mặt bạn bè của cậu.
Nghĩ vậy, tim Cảnh Y Nhân đập thình thịch, lẽ nào hôm đó cô đã làm những5chuyện không nên làm, hay là đã nói lời nào không nên nói, khiến cậu lo lắng cho cô hay sao? Cảnh Y Nhân không nhớ được chuyện ngày đó, câu hỏi của Lục Minh6cô sẽ trả lời theo trái tim mình. Đôi mắt trong trẻo của Cảnh Y Nhân hồn nhiên nhìn lên trần nhà, khẽ mở lời.
“Ở nước Lộc Nguyên chúng em, sau khi làm lễ trưởng5thành, con gái lên 15 tuổi có thể xuất giá. Vào ngày sinh nhật, em vẫn luôn ở nhà đợi cậu, em coi ngày đó là ngày em xuất giá!” Nói rồi, Cảnh Y Nhân3cong khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhớ lại ngày đó, Lục Minh rất dịu dàng với cô, dâng hiến cho cô tất cả những gì ngọt ngào nhất. “Anh là chồng của em, Lục Minh!” Câu nói đơn giản của Cảnh Y Nhân đã thả con thú bị giam cầm trong đáy lòng Lục Minh ra. Trái tim anh tựa như được thanh lọc, bình thản nằm trong lồng ngực anh mà đập vô cùng hào hứng. Một câu nói của cô có thể giết chết anh, nhưng cũng có thể hồi sinh anh.
Đây chính là người anh yêu, vậy nên anh để ý tới từng câu nói của đối phương.
Lục Minh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn cô chăm chú.
Giây tiếp theo, anh lại hôn lên bờ môi sưng đỏ của cô. Lục Minh chậm rãi nhắm mắt lại, trong nụ hôn của anh chan chứa tình yêu dịu dàng, mắt anh đã có ánh nước.
Ngày đó, cô coi như mình đã gả cho anh, nhưng ngay cả một hôn lễ long trọng anh cũng chưa tổ chức cho cô...
Nụ hôn của Lục Minh dịu dàng như nước, anh hôn cô mà quên hết tất thảy mọi thứ.
Bàn tay anh di chuyển xuống dưới làn váy cô, vẽ theo đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Cảnh Y Nhân bị tình yêu dịu dàng của anh làm cho toàn thân tan chảy hòa quyện vào làn nước, có cảm giác mình chính là một con rối, tùy ý để anh điều khiển trong tay.
Chỉ là nơi này không thích hợp.
Dù Lục Minh thèm khát tới đâu cũng sẽ không làm “chuyện đó” với cô ở một nơi có camera theo dõi như phòng tập với vách kính trong suốt này.
Chuyện liên quan tới quá khứ của Cảnh Y Nhân, Lục Minh không nhắc lại nữa, cứ vậy mà cho qua.
“Anh là chồng của em, Lục Minh.”
Câu nói này của Cảnh Y Nhân đã đánh bại tất cả mọi ma chú.
Lục Minh cũng không kiêng kỵ cách gọi “cậu” của Cảnh Y Nhân nữa. Giữa bọn họ, “cậu” chính là cách gọi yêu, là cách gọi bày tỏ sự dựa dẫm của Cảnh Y Nhân với Lục Minh. Lục Minh muốn bồi thường cho cô một đám cưới, một đám cưới thuộc về anh và Cảnh Y Nhân bây giờ.
Nói là làm!
Sau khi Lục Minh và Cảnh Y Nhân rời khỏi phòng tập, anh kéo tay Cảnh Y Nhân tới cửa hàng chụp ảnh cưới gần Hồng Bảo Thạch để lên lịch hẹn cuối tuần sau đến chụp ảnh cưới. Vừa vào bên trong, quản lý cửa hàng tự mình tới đón tiếp Lục Minh, anh ta vừa liếc mắt đã nhận ra hai vợ chồng bọn họ.
Quản lý tò mò hỏi: “Ngài Lục, vợ chồng hai người muốn chụp ảnh kỷ niệm ngày cưới à?” Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân, cười khẽ: “Không! Chúng tôi muốn chụp ảnh cưới!”
Bộ ảnh cưới ở nhà vẫn luôn cất trong kho, Lục Minh chưa từng lấy ra, chỉ có một tấm ảnh duy nhất anh để trong ví thôi. Cũng vì Cảnh Y Nhân bây giờ nên anh mới bỏ vào ví. Sau khi về nhà, Lục Minh đóng gói tất cả những tài liệu liên quan tới nước Lộc Nguyên mà Phó Minh Tuấn đưa cho anh, gửi cho Lưu tổng của đài truyền hình. Lục thị sẽ dốc sức đầu tư để câu chuyện vừa đẹp đẽ, vừa đau thương về nước Lộc Nguyên của cô được lên phim.
Lục Minh biết mặc dù quá khứ của Cảnh Y Nhân làm cô đau đớn, nhưng cô chưa bao giờ lãng quên nó. Đã vài lần anh bắt gặp cảnh Y Nhân viết viết vẽ vẽ lên giấy một số nhân vật mặc đồ cổ trang, hoặc là những cảnh vật ở đâu đó.