Đọc tin nhắn này, Cảnh Y Nhân vừa cắn môi dưới vừa nở một nụ cười ngọt ngào. “Anh muốn đường đường chính chính rước em vào cửa, công chúa Cảnh Y Nhân a!”
“...” Công chúa Cảnh Y Nhân, chứ không phải Cảnh Y Nhân.
Lời hứa hẹn này của Lục Minh tựa như đang2bày tỏ tình cảm rất sâu đậm của anh. Cảnh Y Nhân chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào như vậy, mặt cô ửng hồng, chìm đắm trong niềm hạnh phúc của chính mình. Có lẽ vì quá vui vẻ nên cô không nhận ra sắc mặt của Phương Tiểu Nhã không được tốt5lắm... Mẹ chồng Phương Tiểu Nhã ngồi bên cạnh cô ấy nói chuyện. Bà ta kéo tay Phương Tiểu Nhã, hỏi: “Tiểu Nhã này! Mẹ nghe nói con đã mang thai 2 tháng rồi!”
Phương Tiểu Nhã nhẹ nhàng cười: “Thưa mẹ, vâng ạ!“.
Đây coi như là lần thứ hai Phương Tiểu Nhã gặp mẹ6chồng. Trong thời gian yêu nhau, hai người đã về quê chú rể một lần, cả ngày trời cũng chẳng nói thêm được câu nào với bà nên cả hai không hiểu gì về nhau.
“Là con trai hay con gái vậy?” Mẹ chồng ân cần hỏi han. “...”Nụ cười của Phương Tiểu Nhã trở5nên lúng túng: “Vẫn chưa biết ạ!” “Vậy thì mau đi khám thử xem! Nếu là con trai thì mẹ sẽ nấu nhiều món bổ dưỡng cho con ăn!”
Nghe vậy, Phương Tiểu Nhã sầm mặt lại, lời này có nghĩa là nếu sinh con gái thì bà sẽ không nấu cho cô ăn à?3Phương Tiểu Nhã cắn cắn môi, im lặng không trả lời.
Mẹ chồng vội nói: “Nếu là con gái thì đi kiểm tra cho biết rồi làm thủ thuật sớm đi, kẻo để muộn ảnh hưởng tới thân thể. Thế nên nhất định con phải đi kiểm tra sớm biết chưa?”
Phương Tiểu Nhã vừa nghe xong, lập tức rút tay khỏi tay mẹ chồng. Cô không thể tin nổi, ngạc nhiên nhìn bà: “Thủ thuật? Thủ thuật gì ạ?” Mẹ chồng cũng ngạc nhiên nhìn Phương Tiểu Nhã.
“Đương nhiên là thủ thuật để bỏ đứa bé rồi. Con gái sinh ra được tích sự gì, con trai mới tốt. Năm xưa mẹ phải bỏ 2 đứa thì mới sinh ra con trai mẹ đấy! Mẹ bảo con...”
“...” Mẹ chồng còn chưa nói hết câu, mắt Phương Tiểu Nhã đã đỏ hoe lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tính cách của Phương Tiểu Nhã khá hướng nội, từ trước tới giờ cô luôn tôn trọng người lớn. Cô yêu chồng mình rất nhiều, thế nên mới không để ý chuyện anh ta hơn cô gần mười tuổi, lại còn là người ở nông thôn, từ nơi khác đến.
Không ngờ, đến ngày kết hôn mà mẹ chồng lại nói với cô chuyện này. Cô sợ cha mẹ ruột ở bên ngoài biết chuyện lại lo lắng cho mình, ai bảo cô tự chọn chồng, nên cô chỉ có thể cắn môi, cố gắng kìm chế tiếng khóc, nước mắt lại giàn giụa trên mặt. Thấy vậy, mẹ chồng kinh ngạc. “Mẹ còn chưa nói gì sao con lại khóc? Làm như mẹ nạt nộ con vậy! Đàn bà phải sinh được con trai chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao?” Mấy người cô dì chú bác ngồi trên ghế sa lông cũng gật đầu: “Đúng thế! Có gì đâu mà khóc! Các cô các bác cũng đều như vậy mà!”
Những lời này ngay cả thợ trang điểm nghe cũng không lọt tai, cô ta vô cùng khinh bỉ nhìn bà mẹ chồng, rồi dịu giọng an ủi cô dâu: “Đừng khóc! Trang điểm rồi mà khóc thì sẽ mất xinh đấy. Hôm nay chính là ngày vui của em, chỉ cần chồng em yêu thương em và con là được rồi, không cần để tâm tới cái nhìn của người khác!”
Nghe thấy những lời thợ trang điểm nói, bà mẹ chồng lại không bằng lòng. Cô thợ đang dùng bông chấm nước mắt cho Phương Tiểu Nhã, đột nhiên bị bà ta đẩy một cái. “Tôi đang nói chuyện với con dâu tối, liên quan gì tới cô! Con trai tôi cưới nó, rồi nó sinh con, không nghe lời tôi chẳng lẽ lại nghe lời cô à?”
Bà mẹ chồng tức giận vỗ ngực. Cảnh Y Nhân vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc, đột nhiên bị trận cãi vã lôi kéo suy nghĩ trở lại.
Đang yên đang lành sao tự dưng lại ầm ĩ cả lên vậy? Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn vẻ mặt khó chịu của thợ trang điểm, Phương Tiểu Nhã đang thấm rơi nước mắt, theo bản năng cô đứng dậy đi về phía cô ấy.