Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 389



Hoàng đế hạ chỉ, nếu ai để chuyện hôm nay truyền đến tai tiểu công chúa thì sẽ tru di cửu tộc người đó.

(*) Tru di cửu tộc: Giết hết những người thân thích trong vòng chín đời. Hắn sẽ cho dân chúng trong thiên hạ một câu trả2lời. Một trận mưa xối xả rửa trôi tất cả mọi thứ, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoàng cung trở lại sự trang nghiêm, yên tĩnh như trước. Toàn bộ dân chúng và quan lại của nước Lộc Nguyễn đều cho rằng tiểu công chúa là5yêu nữ. Ngay cả đám cung nhân khi nhìn thấy tiểu công chúa cũng đều nơm nớp lo sợ. Chỉ có tiểu công chúa bị cấm túc trong điện Khuynh Thành là không hề hay biết chuyện này... Chuyện công chúa là yêu nữ đã bắt đầu lan truyền từ6hai năm trước, khi hoàng đế đích thân dẫn binh, dẫn theo nàng lên chiến trường.

Trận chiến đó, quân địch thì nhiều mà quân ta thì ít, ai cũng cho rằng nước Lộc Nguyên nhất định sẽ thua trận.

Vậy mà, khi quân thần còn đang lên kế hoạch tác chiến,5nha đầu mới 12 tuổi này ngày nào cũng lên tới khu rừng gần doanh trại địch để đánh đàn và hát ca.

Lời ca của nàng làm binh sĩ quân địch phải âm thầm rơi lệ mỗi khi đêm xuống. Trận chiến này gần như không đánh mà thắng. Tất3cả mọi người đều không hiểu vì sao. Bọn họ bắt đầu bàn tán sau lưng, phải chăng công chúa có phép tiên khiến quân địch không đánh mà tự thua. Chỉ có hoàng để biết, khúc nhạc mà nàng đánh là khúc Vị Ương, là khúc hát mà người của nước địch từ nhỏ tới lớn, kể cả người trưởng thành đều biết hát. Đó là khúc hát thấm đẫm nỗi niềm thương nhớ quê hương.

Những tướng sĩ này ở bên ngoài, nếu trong thâm tâm đã thấy nhớ thương thì sĩ khí sẽ giảm sút, chẳng còn tâm trạng nào để chiến đấu nữa cả. Bọn họ đã dùng mưu “tứ diện sở ca“. (*) Tứ diện sở ca: Là một câu chuyện có thật trong lịch sử, liên quan đến cuộc chiến của Hạng Vũ và Lưu Bang mà lịch sử gọi là Hán Sở tranh hùng. Khi bắt đầu cuộc chiến, quân lực của Hạng Vũ mạnh hơn nhiều so với Lưu Bang, nhưng sau đó phía Lưu Bang do có Hàn Tín dụng binh, Trương Lương dụng màu nên thắng thế. Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng Vũ đã nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân Sở lung lạc từ đó đào bỏ ngũ dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô Giang, Thiên hạ về tay nhà Hán.

Nhưng những người không biết lại đồn đại sai lệch khiến câu chuyện trở nên thần bí hơn.

Sau hai năm, tất cả dân chúng nước Lộc Nguyên ban đầu coi công chúa là tiên nữ, dần dà, do kẻ xấu cố ý lan truyền, nàng đã biến thành yêu nữ qua lời kể của bọn họ.

Mỗi khi triều đình xảy ra chuyện nhỏ nhặt gì bọn họ đều là do yêu nữ tác quái.

Hai năm qua, tiểu công chúa không hề hay biết mình đã phải gánh biết bao nhiêu tội lỗi trên vai.

Mãi tới mấy tháng gần đây, hoàng để không còn sủng hạnh bất cứ cung tần mỹ nữ nào nữa. Ngày trước, thỉnh thoảng hẳn còn giả vờ tới chỗ của tần phi nào đó, nhưng bây giờ có vẻ hắn không buồn tiếp tục giả vờ nữa.

Nhìn tiểu công chúa lớn lên từng ngày, hắn càng lúc càng chìm sâu vào tình cảm hắn luôn che giấu. Càng ngày hắn càng thấy mệt mỏi trong lòng về những chuyện lừa lọc lẫn nhau, bày trò dối trá ngoài kia. Hắn thường ở cạnh tiểu công chúa chơi cờ hoặc đọc sách, bình luận cả đêm. Hắn tự mình dạy nàng kiếm pháp. Khi ôm nàng trong lòng, trong hơi thở của hắn đều thoang thoảng mùi hương của nàng. Hắn chưa từng hy vọng điều gì xa vời, chỉ mong có thể làm cữu cữu của nàng cả đời, chăm sóc cho nàng, đến khi nàng đến tuổi xuất giá, hắn sẽ tìm cho nàng một vị phò mã tốt nhất.

Chính vì như vậy mà bên ngoài đồn đại rằng để vương đã bị yêu nữ mê hoặc, ả xem nhẹ luân thường đạo lý, mê hoặc đế vương một cách vô liêm sỉ, nên để vương mới không làm hạnh bất cứ phi tần nào trong hậu cung.

Chuyện để vương bị mê hoặc đã ồn ào tới mức trong ngoài thành đều bàn tán.

Vừa hay đúng khoảng thời gian này, tiểu công chúa vì nghịch ngợm đã làm vỡ miếng ngọc Dương Chi được tiến công. Vì chuyện đó mà hoàng đế đã cẩm túc nàng nửa tháng, không chỉ riêng nàng, mà ngay cả cung nữ của nàng cũng vậy, để tránh cho nàng biết những chuyện đang được đồn đại sôi sục ngoài kia. Vậy mà, mấy ngày liền khi lên triều, đám văn võ bá quan bắt đầu gây khó dễ, dùng cái chết để ép buộc hoàng đế xử tử công chúa vì đất nước Lộc Nguyên. Bọn họ đều biết công chúa bị oan, nhưng từng lời nói lại bày tỏ tấm lòng trung trinh, yêu nước ép hoàng đế phải giết chết công chúa. Mà trùng hợp ngoài biển cảnh đất nước lại bị xâm lược. Đám tướng sĩ ở ngoài ra trường không rõ đầu cua tai nheo thể nào, chỉ nghe những lời đồn đại, lấy lý do yêu nước, bọn họ thề sống chết nếu yêu nữ không chết thì không chịu xuất binh.

“Vì trẫm là để vương nên nhất định phải giết người mà mình yêu thương nhất vì muôn dân trong thiên hạ, vậy muốn dân trong thiên hạ đã cho trẫm cái gì?”

“Ngoại trừ cho trẫm sự đau khổ tới tột cùng, thì còn cho trẫm cái gì nữa?” Sinh ra ở gia đình đế vương nên không thể nắm giữ số mệnh của mình! Hoàng để lúc ở trên triều đã điên cuồng gào thét như vậy. Hắn nhấc kiếm lên, chém hết đám quan lại lấy cái chết để ép buộc hắn, tên nào muốn chết hắn đều tác thành.

Hoàng để chém giết từ trong ra ngoài, đại khai sát giới* ngay trong hoàng cung.

(*) Đại khai sát giới: Thỏa sức chém giết không kiêng dè điều gì.