Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 391



Nhìn những bông hoa tuyết bay lượn trên bầu trời rồi rơi lên mặt hắn, tan thành nước, ảm đạm chảy xuống trên khuôn mặt anh tuấn hơn người của hắn, không ai biết đó là tuyết hay là nước mắt.

Sau đó, hoàng để thờ ơ mở miệng. “Phong con gái của đại tướng quân thống lĩnh quân đội, Diêu thị, lên làm chính hoàng phi, năm ngày sau tổ chức lễ đại điển phong phi, truyền tin này ra tiền tuyến, nếu tướng quân không thắng trận trở về thì toàn2bộ nhà họ Diêu sẽ bị tru di cửu tộc!”

Ý tứ của hoàng để mọi người đều rõ ràng, nếu trận này Diêu tướng quân giành chiến thắng thì con gái của của ông ta sẽ được phong làm hoàng phi thay cho bạn thưởng, còn nếu như bại trận, toàn bộ nhà họ Diêu sẽ bị tru di cửu tộc. Mọi người đều hoảng hốt. Thắng bại từ trước tới nay là chuyện thường tình của nhà binh, chưa từng có ai nói nếu dẫn binh thất bại sẽ bị tru5di cửu tộc cả. Rõ ràng hoàng để làm như vậy là đang uy hiếp nhà họ Diêu. Chỉ có thể thắng chứ không được phép thua. Nếu thua, thứ chờ đợi họ khi trở về chính là cái chết! Nếu thắng, đương nhiên chính là sự ban thưởng lớn nhất...

Binh sĩ đánh trận ngoài biên quân, để vương trong hoàng cung ban lệnh phong phi, náo nhiệt vô cùng.

Hẳn một tay chống cằm ngồi trên long ỷ, vẫn ngạo nghễ, lạnh lùng như xưa, những sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt,6trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. (*) Long ỷ: Ghế chạm trổ hình rồng, chuyên để cho bậc vua chúa ngồi. Vị công công đứng bên cạnh hắn nhắc nhở: “Hoàng thượng, có phải người đang khó chịu không ạ, hay là truyền thái y tới?” “Trẫm không sao!” Ánh mắt hoàng để nhìn xuống dưới đài nơi trình diễn múa điệu trong Kinh Hồng, hờ hững nói.

Vị hoàng phi mới được sắc phong ngồi trên loan ở* bên cạnh hoàng để cười khẽ: “Mấy ngày nay quá bận5bịu nên nhất định hoàng thượng đã mệt rồi. Các lễ nghi của đại điển phong phi hôm nay chỉ làm trong nhà, hoàng thượng không thoải mái cũng là chuyện bình thường, tối đến người nên nghỉ ngơi sớm một chút ạ!”

(*) Loan ỷ: Ghế chạm trổ hình chim loan, cho bậc hoàng phi ngồi. “...” Hoàng để chỉ nhìn thẳng chứ không đánh mắt sang vị hoàng phi mới được sắc phong, hắn chăm chú ngắm nhìn người đang múa điệu trống Kinh Hồng trong đại điện không chớp mắt.

Đây3là điệu múa tiểu công chúa thích nhất, không ai có thể múa đẹp hơn nàng... “Cữu cữu! Sau này cháu chỉ múa cho một mình người xem thôi!” Bên tai hắn dường như lại truyền tới giọng nói non nớt kia.

Đột nhiên, hoàng để đứng lên khỏi long ỷ, lạnh lùng rời khỏi đại điện.

Hôm nay là ngày đại điển phong phi, hoàng đế bỏ lại vị hoàng phi mới được sắc phong với vẻ mặt đầy ngơ ngác rồi cứ thế rời đi.

“Hoàng thượng!” Hoàng phi vội vàng gọi một tiếng. Bước chân của hoàng để không hề dừng lại mà đi thẳng ra phía sau đại diện. Công công vội vàng đuổi theo hoàng thượng.

Hoàng để vừa đi ra khỏi cửa sau của đại điện, trên con đường không có người qua lại, hắn bỗng ôm ngực ho ra một ngụm máu tươi. “Hoàng thượng, người bị làm sao vậy?” Công công hốt hoảng khẽ hồ. “Trẫm không sao! Không cần phải đi theo!” Hoàng đế ra mệnh lệnh rồi xiêu vẹo đi về phía trước. “..” Công công ngây người đứng tại chỗ mà lo lắng. Trong hầm băng dưới lòng đất. Hầm băng rộng lớn, khí lạnh thấm vào tận xương tủy. Trên vách tường, ngọn đuốc chiếu sáng rõ ràng, nhưng không thể mang lại chút hơi ấm nào cho hầm băng này.

Ở tận cùng hầm bằng này có một cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phục cưới màu đỏ tươi đang nằm trên một chiếc giường bằng.

Nhan sắc tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành của nàng vẫn giống như ngày thường, đẹp đến độ khiến người ta phải nao lòng. Bộ lễ phục cưới đẹp đẽ được trải rộng trên chiếc giường bằng, phủ cả xuống sàn. Trông nàng tựa như tân nương đang yên lặng nằm đó chờ được gả đi vậy. Chỉ tiếc là, sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể lạnh ngắt chẳng còn hơi ấm. Nàng đã nằm ở đây được năm ngày rồi. Hằng đêm hắn đều yên lặng tới đây ở bên nàng, hồn lên phần trán lạnh lẽo phía dưới phương quan của nàng, rồi lại hôn lên bờ môi lạnh bằng của nàng. Hắn chưa từng dám làm những việc này, thậm chí chưa bao giờ dám hy vọng mình sẽ được phép làm thế. Hắn lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, thầm quên đi nỗi đau đứt từng khúc ruột, vỡ từng mảnh xương trong cơ thể... Đời này, chuyện sai lầm nhất hắn từng làm chính là đưa nàng vào cung. Mà điều tốt nhất hắn từng làm cũng là đưa nàng vào cung. Nhìn nàng từ từ lớn lên, hắn thân là trưởng bối lại có ý nghĩ xấu xa, đem lòng yêu mến nàng...