Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 410



AI hạc Phong ra vẻ giật mình kinh hãi, ôm lấy bả vai Cảnh Y Nhân: “Cô hãy cẩn thận nhé!”

“...” Nhìn thấy Nhạc Phong ôm Cảnh Y Nhân, Nhiễm Thanh tức2giận đến mức âm thầm cắn răng.

“Ai muốn đánh nhau với cố chứ, tôi đi là được chứ gì!”

Nhiễm Thanh bỏ lại một câu, xoay người bước đi... Cảnh Y Nhân giãy5ra khỏi tay Nhạc Phong, giữ chặt lấy vai Nhiễm Thanh.

“Cô hãy nói cho rõ ràng, rốt cuộc cô tới đây làm gì?” Nhiễm Thanh tức giận hất tay Cảnh Y Nhân6ra, quát lên giận dữ: “Tôi chỉ đến đưa rượu! Tin hay không tùy cô!”

Nói xong, Nhiễm Thanh bước nhanh ra ngoài cửa.

“Một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể5là sát thủ được? Y Nhân, chắc cổ nhầm rồi.”

“Đúng đấy, trông cô ấy rất mỏng manh yếu đuối mà.” Mọi người xì xào bàn tán. “..” Cảnh Y Nhân lười đáp3lại, cô liếc đồng hồ treo trên tường, không còn sớm nữa. Cô nhanh chóng lấy túi về nhà.

cảnh Y Nhân đi rồi, Nhạc Phong cũng không định ở lại lâu.

Anh ta đi ra ngoài, đồng thời lấy di động ra mở trang web lên. Như anh dự đoán, chỉ một lát mà tin tức đã lan truyền rồi...

Khóe miệng Nhạc Phong khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cảnh Triệt bị coi như không khí hồi lâu, lần này dù thế nào anh cũng sẽ không để Nhạc Phong bỏ đi dễ dàng như vậy. Lúc Nhạc Phong đi ra ngoài, anh ta còn chẳng thèm liếc Cảnh Triệt một lần, như thể không biết đến sự tồn tại của anh vậy. Cảnh Triệt bám theo anh ta, anh ta đi đến đâu liền theo tới đây, cứ như sợ lại mất dấu anh ta lần nữa...

Lúc Cảnh Y Nhân về đến nhà đã là hơn 7 giờ.

Xe taxi vừa dừng lại, cô lập tức chạy về phía cửa nhà, nhìn thấy quản gia Ngô đứng ở cửa đang nháy mắt ra hiệu với cô.

cảnh Y Nhân có vẻ ngỡ ngàng.

Mỗi lần quản gia Ngô nháy mắt ra hiệu với cô, thì hầu như đều ám chỉ với cô rằng tâm tình của Lục Minh đang rất tệ, tốt nhất là đừng chọc tức anh.

Nhưng Cảnh Y Nhân không nghĩ ra được lý do tại sao tự nhiên Lục Minh lại nổi giận. Hơn nữa Lục Minh vốn luôn cưng chiều cô, việc gì cũng nghe theo cô, cho dù quả thực cô trở về hơi muộn nhưng Lục Minh cũng không đến mức nổi giận chứ? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân không để trong lòng, cô đi vào nhà, đôi giày ở huyền quan. Cô nhìn thấy Lục Minh đang lười nhác ngồi trên sô pha ở phòng khách, cầm điều khiển từ xa trong tay, xem tin tức trên tivi không chớp mắt.

Cảnh Y Nhân vừa mới thay dép, còn chưa kịp đi qua thì giọng nói lạnh lùng của Lục Minh vang lên. “Em đi đâu đấy?” “...” Cảnh Y Nhân đang nhấc chân lên thì khựng lại, có vẻ hơi ngỡ ngàng.

Chẳng phải ban nãy cô đã nhắn tin nói với Lục Minh rồi sao, cô cùng bạn bè tụ tập ca hát, hơn nữa Lục Minh cũng đồng ý rồi.

Cảnh Y Nhân đi về phía sô pha, cười nhẹ trả lời: “Em đi chơi cùng bạn bè, cậu đã quên rồi à?” Nói xong, Cảnh Y Nhân ngồi xuống bên cạnh Lục Minh. Cảnh Y Nhân vừa tới gần, Lục Minh đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người cô, xen lẫn mùi xạ hương thoang thoảng đặc trưng của đàn ông. Mùi xạ hương sang quý này không phải của Lục Minh, càng không thể là bạn bè cô. “...” Bàn tay cầm điều khiển từ xa của Lục Minh theo bản năng nắm chặt lại, anh không hề nhìn cảnh Y Nhân lấy một lần, sau đó bỗng dưng đứng lên, bỏ lại điều khiển từ xa rồi lên tầng. “...”Xem ra là tâm tình của cậu thật sự không tốt rồi? Cảnh Y Nhân chớp mắt nhìn bóng dáng Lục Minh lên tầng.

Sau đó cô đứng dậy, nâng cánh tay lên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, khó trách cậu lại tức giận như thế.

cảnh Y Nhân lập tức đuổi theo.

Lục Minh vừa lên tầng liền vào thẳng phòng đọc sách. Cảnh Y Nhân theo sát Lục Minh. “Rầm” một tiếng, Lục Minh hung hăng đóng sầm cửa lại, thiếu chút nữa đã đập vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đang đi theo.