*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh thấy chiếc phượng quan này khá quen mắt nhưng nhất thời chưa nhớ ra được. Anh xem đến phần quảng cáo thì mới hay, chiếc phượng quan này sẽ được tiến hành bán đấu giá vào ba ngày sau ở nước H. Bên trên có ghi chú, chiếc phượng quan này có tuổi đời hơn ba nghìn năm, là đồ vật của hoàng gia thời cổ đại, sau này bị bọn trộm mộ đào ra, thất lạc tới tận bây giờ.
Chiếc phượng quan này đã được sửa chữa lại những phần hư tổn và đánh bóng những phần sờn cũ bằng công nghệ hiện đại nên bây giờ nó sáng bóng, đẹp đẽ và hoa lệ như mới.
Trong lịch sử,2chiếc phượng quan này là tâm huyết cả đời của một vị tượng sư nào đó thuộc hoàng gia, cùng một bộ còn có một chiếc vòng ngọc tạc hình phượng múa và một bộ lễ phục cưới. (*) Tượng sư: Thợ điêu khắc chế tạo.
Nếu có đủ bộ hoàn chỉnh thì đó sẽ là bảo vật vô giá, được đưa vào viện bảo tàng quốc gia, nhưng ở đây chỉ có mỗi chiếc phượng quan, vậy nên người ta mới đem ra bán đấu giá.
Lục Minh cảm thấy có chút hứng thú. Bình thường người ta sẽ không bán đấu giá thứ này. Khác với những món đồ bằng sứ càng để lâu càng có giá, những đồ vật bằng vàng5này càng để lâu càng dễ bị hư hỏng, hơn ba ngàn năm mà còn bảo tồn được hoàn hảo như thế này cũng là hiếm thấy.
Không thể không nói quảng cáo này rất hay, bất kể nó là thật hay giả thì đều có thể thu hút người xem. Ba ngàn năm trước, rốt cuộc phải là một vị mỹ nhân như thế nào mới được mặc bộ lễ phục đi cùng chiếc phượng quan này? cảnh Y Nhân ở bên cạnh ngắm nhìn đám mây trông như kẹo bông ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Cô thật sự muốn quay đầu lại nói với Lục Minh rằng, nếu có thể ngủ trên kẹo bông thì tốt biết mấy.
Kết quả là,6cô còn chưa kịp mở lời thì đã thấy Lục Minh đang thất thần nhìn vào trang báo.
Theo bản năng cảnh Y Nhân liếc một cái.
“...” Sau đó, nụ cười trên môi cô dần thu lại, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn chiếc phượng quan kia.
Cả đời này cô sẽ bao giờ không quên được, vào ngày cô chết, cô đã đội chiếc phượng quan này... Lục Minh nhìn một lúc lâu mới nhận ra sự chú ý của người ở bên cạnh. Theo bản năng anh đưa mắt sang nhìn cảnh Y Nhân. Thấy sắc mặt cô không tốt, Lục Minh cất tờ báo đi, giơ tay lên sờ trán cô. “Em còn thấy váng đầu và buồn nôn không?”5“...” Lục Minh đã kéo tâm tư của Cảnh Y Nhân trở lại, theo bản năng cô lắc đầu.
Cô che giấu tâm trạng của mình, nâng ly nước ép trái cây trên bàn lên kế bên miệng khẽ nhấp...
Từ nước Z tới nước H chỉ mất ba giờ bay.
Nước H không được phồn vinh như nước Z nhưng lại nổi tiếng về du lịch.
Đây cũng không phải là một quốc gia lạc hậu, thậm chí còn phát triển hơn rất nhiều quốc gia khác. Đặc biệt, với cách xây dựng theo lối kiến trúc cổ, đất nước này đẹp như trong thơ ca và bích họa, thế nên có rất nhiều khách du lịch nước ngoài thích đến nơi đây.
Nền văn hóa3và trang phục ở đây giống như thời cổ đại, cộng thêm với lối kiến trúc cổ, đã khiến đất nước bọn họ trở nên nổi tiếng.
Lần đầu tiên tới đây, Cảnh Y Nhân đã có cảm giác như được trở lại đất nước Lộc Nguyên. Rõ ràng là thời hiện đại, vậy mà người dân ở đất nước này lại ăn mặc theo phong cách cổ trang, xây dựng theo lối kiến trúc cổ, đúng là không thể nào tưởng tượng được. Hơn nữa, đất nước này còn rất phát triển. Cảnh Y Nhân không hiểu nên hỏi: “Cậu ơi! Tại sao nước H lại như thế này?” Lục Minh ngồi trong xe, chiếc xe đang đi tới khách sạn mà bọn họ đã đặt phòng trước.