Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 439



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“...” Cô thèm bị trừng phạt? Chiếc cằm nhỏ của Cảnh Y Nhân hếch lên, cổ nhíu mày khinh thường nhìn Lỵ Lỵ xù lông trước mặt mình. Cô định giải thích không phải mình cố ý, nhưng thái độ phách lối của cô ta khiến lồng ngực Cảnh Y Nhân phải đè nén lửa giận. Cô khoanh hai tay trước ngực: “Tôi cố tình đấy! Cô muốn thế nào?”

cảnh Y Nhân nói vậy, Lỵ Lỵ càng có lý do, cô ta uất ức chỉ vào Cảnh Y Nhân mắng: “Cảnh Y Nhân! Đừng tưởng cô có chút bản lĩnh là tôi sợ cô! Đừng quên cô đã từng bị tôi đánh ra sao? Tôi có thể đánh cô một lần thì sẽ đánh2được cô lần thứ hai, cô cứ chờ xem!”

Lỵ Lỵ hừ lạnh quay người tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là cô ta vừa quay người, Cảnh Y Nhân liền giơ cái tay nhỏ ra, lười biếng chạm vào đỉnh đầu cô ta, sau đó đột nhiên cầm tóc giả trên đầu Lỵ Lỵ ném về sau lưng một cách miễn cưỡng. Bộ tóc giả đẹp đẽ bị ném đi tạo thành một đường vòng cung rơi lên đầu nam sinh phía sau. Nam sinh cảm thấy chán ghét, lập tức gạt ra, vứt xuống đất rồi dùng chân đạp một cái. Nhất thời, Lỵ Lỵ chỉ cảm thấy đỉnh đầu trống rỗng, tiếp đến là cảm giác mát lạnh, tóc giả của5cô ta biến mất rồi. Một cái đầu con nhím giống như mắc bệnh chốc đầu xuất hiện trước mặt mọi người. Khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của Lỵ Lỵ kết hợp với kiểu tóc con nhím và trang phục rằn ri khiến tất cả mọi người đều chỉ về phía cô ta mà cười rộ lên. Lỵ Lỵ tức giận đỏ mặt, cô ta ôm đầu hốt hoảng, hốc mắt hằn đỏ nhìn tới nhìn lại đám người cười nhạo cô ta.

Đôi mắt đầy căm hận của cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Cảnh Y Nhân, hận không thể giết chết cô.

Lỵ Lỵ nghiến răng nghiến lợi: “Con tiện nhân cảnh Y Nhân này, tao sẽ không bỏ qua như6vậy đâu, mày chờ xem đi!”

Bỏ lại lời này, Lỵ Lỵ xoay người chạy mất. Nhìn bóng lưng Lỵ Lỵ chạy phía xa, các bạn học vỗ tay khen ngợi. Ở trường học, đây không phải lần đầu xảy ra chuyện giống như vừa rồi, cho nên cảnh Y Nhân cũng không để trong lòng.

Đến khi tan học, Cảnh Y Nhân thu dọn sách giáo khoa bỏ vào trong túi rồi rời khỏi phòng học. Hôm nay, phòng học của cô nằm ở tòa giảng đường trong cùng của trường học. Từ phòng học đến bãi đậu xe mà tài xế chờ cô phải đi qua một đoạn đường nữa. Tuy rằng khí hậu tháng 9 hiện giờ hơi nóng nực một chút, nhưng5Cảnh Y Nhân đeo túi đi dưới bóng cây ven đường, gió thổi qua vô cùng mát mẻ. Cô giẫm lên đám lá rụng dưới chân, phát ra âm thanh xào xạc. Mặt trời chiếu xuống những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ nhân tạo bên cạnh. Đi về phía trước một đoạn, Cảnh Y Nhân rẽ vào đường tắt trong rừng cây nhỏ. Giày da nhỏ của cô bước trên con đường mòn lát đá xanh. Đột nhiên, cánh tay Cảnh Y Nhân bị kéo căng.

Bất thình lình cô bị người ta kéo về sau một chút.

Đối phương ra tay vừa ác liệt vừa vô tình. Sắc mặt Cảnh Y Nhân chợt biến đổi, suýt nữa thì ngã về phía sau hai3bước. Cô bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ lôi cô vào tận bên trong rừng cây.

Cảnh Y Nhân gầm nhẹ: “Anh làm gì vậy?” Cảnh Y Nhân thử hất tay hắn ra, nhưng đối phương khá khỏe, cô không thể hất ra được, còn bị hắn kéo đi tiếp. Lúc cô chuẩn bị vùng ra lần thứ hai, người đàn ông bỗng nhiên buông tay đẩy cô về phía sau. Lúc này Cảnh Y Nhân mới nhận ra cô đang bị một đám đàn ông vây xung quanh. Tên nào cũng là đầu trâu mặt ngựa, cà lơ phất phơ, ăn mặc xốc xếch, xấu xí.