Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 467



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Cổ nở một nụ cười lạnh lùng, ném ra một câu: “Sao có thể!” Sau đó cô thu ánh mắt lại, đi về phía tổng thống đại nhân.

Lý Đồng bị bỏ qua tại chỗ như không khí, Lục Minh cũng không để ý tới cô ta mà đi theo bước chân của Cảnh Y Nhân.

Cảnh Y Nhân vừa vào phòng khách đã ngồi sát bên cạnh tổng thống đại nhân. “Cha ơi! Trên đường tới đây còn mới nghiên cứu một nước cờ mới...”

Nhắc tới chuyện chơi cờ là tổng thống đại nhân lại hưng phấn, không cần nhiều lời liền cùng Cảnh Y Nhân chơi một ván trước. Ván cờ chơi xong đã mất hơn một tiếng. Lý Đồng không hiểu cách chơi cờ, xem chán chê cũng không hiểu2gì đành lôi kéo Ngô Tú Quyên và mẹ mình trò chuyện.

Chờ tới khi Cảnh Y Nhân và tổng thống kết thúc ván cờ, Lục Minh mới mở miệng hỏi cha mình.

“Bưu kiện hôm qua cha đã xem qua chưa ạ?“. “...” Tổng thống trầm mặc vài giây rồi đứng dậy, đi lên tầng. “Con đi theo cha!”

Lục Minh đưa mắt nhìn cảnh Y Nhân rồi đứng dậy: “Đại Xú mấy hôm nay vẫn ở đây, nó ở trong sân, nếu em chán thì ra chơi với nó. Lát nữa anh sẽ đến!”

“...” Cảnh Y Nhân ngước mắt lên nhìn Lục Minh, gật đầu.

Trông anh có vẻ có chuyện quan trọng cần xử lý. Thấy Cảnh Y Nhân gật đầu, Lục Minh mới xoay người đi theo tổng thống lên tầng...6Lục Minh và tổng thống đại nhân vừa đi thì Triệu Thục Phân kéo Ngô Tú Quyên vào phòng để kể về việc gần đây bà ta mới nhìn thấy một bức thêu mới.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người Cảnh Y Nhân, Lý Đồng và chỉ huy Lý.

Lúc này, Đại Xú đi từ ngoài sân vào trong phòng. Lý Đồng lần đầu tiên nhìn thấy trong nhà họ Lục có một con chó xấu xí như vậy, lúc cô ta đến đây cũng không chú ý.

Đại Xú lững thững bước từng bước vào phòng khách. Có lẽ còn nhớ Cảnh Y Nhân nên nó đi tới ghế sô pha rồi nằm xuống bên chân cố. Sau đó nó dùng đôi mắt đầy kiêu ngạo nhìn Lý Đồng ở phía0đối diện, dáng vẻ như đang bảo vệ chủ nhân: “Nếu ngươi dám bắt nạt chủ nhân ta thì ta sẽ cắn chết ngươi!” Lý Đồng ngồi đối diện với Cảnh Y Nhân, nét mặt hơi run rẩy, hôm nay rõ ràng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy con chó này. Hơn nữa, trước đó Lý Đồng cũng đã hỏi qua cha mẹ mình, dạo này Cảnh Y Nhân không hề tới nhà cũ, vậy tại sao con chó này lại như đã quen biết Cảnh Y Nhân thế: cảnh Y Nhân cúi người, duỗi tay vuốt ve lớp lông tơ trên đỉnh đầu Đại Xú. “Cảnh Y Nhân này! Chuyện trước kia là do tôi không đúng. Tôi đã nói xin lỗi cô rồi, cô đừng đặt nặng5vấn đề như vậy, chuyện cũng đã qua rồi mà.” Lý Đồng ra vẻ là người biết điều hiểu chuyện. Cảnh Y Nhân vuốt ve Đại Xú, không đáp lại câu nào. Cô không thèm tin vào lời một cô gái vốn thích Lục Minh, tự dưng nói không thích nữa là không thích nữa thật ư? Ai lại đồng ý làm bạn với người phụ nữ nhất quyết muốn làm người thứ ba của chồng mình chứ? Trừ phi đầu óc của cảnh Y Nhân cô có vấn đề. Chỉ dùng có dăm ba câu lời ngon tiếng ngọt mà đòi dụ dỗ được cô à? Tưởng cổ ngu ngốc, yếu đuối hay sao? Thấy Cảnh Y Nhân không nói gì, Lý Đồng lại nói tiếp: “Cảnh Y Nhân, cô9phải trả lời tôi một câu chứ!”

“Cảnh Y Nhân, ý của cô là gì? Cô như thế này không phải là cố tình soi mói tôi đấy chứ? Tôi đã nói xin lỗi cô rồi mà!”

cảnh Y Nhân ngồi thẳng người lên, lười nhác dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên nhìn Lý Đồng. “Cô xin lỗi thì tôi nhất định phải tha thứ cho cô à? Ai nói nhiều thì người đó mới là người hay soi mói!”