*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4��...” Con ngươi mắt Lục Minh đột nhiên co rút lại, cả người ngẩn ra. Anh nghĩ đến ai cũng không nghĩ tới Tiết Phương Hoa. Vì sao lại là cô ta? Dù thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi. Không phải cô ta đang bị tạm giam hay sao? Đã được thả ra rồi? Đồng thời, Lục Minh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải bọn họ làm thì tổng thống đã có thể thoát khỏi hiểm nguy. Nếu không thì tổng thống sẽ phải đeo trên lưng tội danh giết người diệt khẩu.
“Người đâu?”
“Chạy rồi, cha đã phải người đi bắt.”
Lúc này, người dẫn chương trình của bữa tiệc thở hổn hển chạy tới rồi cung kính nói:2“Tổng thống đại nhân, tôi tìm được ngài rồi, đến giờ ngài và tổng thống phu nhân đọc diễn văn với khách khứa rồi ạ.” Tổng thống lúc này mới nhớ ra, hôm qua ông còn luyện tập qua, hôm nay phải đọc diễn văn trên bữa tiệc hôn lễ của con trai. Tổng thống gật đầu: “Được rồi, tôi lập tức đi xuống.” Nói xong, tổng thống nắm tay Ngô Tú Quyên, dưới sự vây quanh của nhóm quan chức lớn và bảo tiêu mà rời khỏi. Giờ phút này, chỉ còn lại Lục Minh, Nhạc Phong và Nhiễm Thanh.
Lục Minh cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi mắt cho anh.” Nhạc Phong6có vẻ không hề cảm kích: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Nói xong, Nhạc Phong dắt chó, dưới sự dìu đỡ của Nhiễm Thanh mà xoay người đi. “Không phải tôi quan tâm đến anh, tôi chỉ không nghĩ muốn nợ người khác mà thôi.”
“Xuỳ!” Nhạc Phong cười nhẹ một tiếng: “Anh nợ tôi...”
“A!!!!!”
Nhạc Phong còn chưa nói xong, một tiếng thét chói tai bỗng truyền đến từ phòng tổng thống, đánh gãy lời nói của Nhạc Phong. Giờ phút này, phòng tổng thống không có một bóng người, chỉ có Cảnh Y Nhân ở trong phòng ngủ... Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng kêu, Lục Minh không kịp nghĩ ngợi gì, theo bản năng xoay người vọt vào phòng. “...” Hiện tại,3Nhạc Phong cực kỳ căm ghét đôi mắt mù của mình, vì nó mà anh ta không thể chạy đi giúp Cảnh Y Nhân trước. “Mang tôi đến đó.” Nhạc Phong lạnh lùng ra lệnh, đồng thời kéo xích chó trong tay một cái. Nhiễm Thanh do dự hai giây, cắn môi dưới, dẫn Nhạc Phong đến phòng tổng thống.
Trong căn phòng tổng thống xa hoa, tất cả mọi người đã rời đi, phòng khách trống rỗng không một bóng người.
Ở gian phòng ngủ bên trong, ngọn đèn thủy tinh màu vàng trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng dịu nhẹ. Căn phòng im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng chuông tích tắc cùng với tiếng hít thở của nữ quân nhân đứng bên9giường đang bảo vệ Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân nằm trên giường, bộ váy cưới đỏ thẫm trải kín giường, dây tua vàng óng ánh hai bên mũ phượng trên đầu xõa xuống, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyệt mỹ của cô càng thêm xinh đẹp, đôi tay thon dài đặt trước ngực.