*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4uy rằng Cảnh Y Nhân nói rất nhỏ, nhưng nhóc được cô ôm trong lòng nên nghe rất rõ lời cô nói.
Nhóc kia vừa hỏi, mặt Cảnh Y Nhân đã đỏ bừng lên.
Nhân viên cảnh sát đứng cạnh lập tức hiểu được cảnh Y Nhân vừa nói gì, họ cắn môi dưới, muốn cười nhưng lại nghẹn, không dám bất kính chút nào...
Về đến nhà, Lục Minh cảm thấy sai lầm lớn nhất đời này của anh chính là đồng ý mang cậu nhóc này về.
Đứa bé này đến một nơi lạ lẫm mà không hề sợ người lạ chút nào. Vừa cởi giấy ra là đã chạy vào phòng khách, còn trèo lên số pha, vừa nhảy vừa vỗ đôi tay mũm mĩm liên tục. Nhóc coi số pha như bạt lò xo vậy, cứ nhảy liên tục,
Hình ảnh ấy làm Lục Minh nhớ tới lần Cảnh Y2Nhân uống rượu, cô cũng như thế này.
Không hiểu sao, anh lại có chút phát điên. Đối với cảnh Y Nhân, anh có thể nhẫn nại vô hạn, nhưng đối với một người ngoài, anh lại không nhẫn nhịn được.
Thay giấy ở huyền quan, Lục Minh đi theo vào, chỉ vào số pha mà giận dữ mắng: “Ngồi yên một chỗ! Không được nhảy như thế!”
“...” Cậu nhóc kia dừng lại, cả người khựng lại tại chỗ, mở to đôi mắt tròn, mím cái miệng nhỏ nhắn lại mà kinh ngạc nhìn Lục Minh.
Cảnh Y Nhân đi tới, ôm đầu cậu nhóc kia mà trấn an: “Đừng sợ.”
Nói xong, Cảnh Y Nhân quay đầu lại trách cứ Lục Minh: “Anh làm bé hoảng sợ đấy, bé mới 3 tuổi. Anh cũng sắp làm cha rồi, chẳng lẽ về sau anh cũng đối xử với con mình như vậy à?”
“Nó6đâu phải con anh.” Nếu là con của anh, anh yêu thương còn không kịp.
“Vậy anh cứ coi như bé là con trai mình mà luyện tập làm người cha tốt đi.” Cảnh Y Nhân cười hì hì với Lục Minh.
Cô cũng không biết làm mẹ như thế nào, cho nên lúc mang đứa trẻ này trở về, Cảnh Y Nhân đã nghĩ đến việc chi bằng coi như luyện tập cách chăm sóc trẻ. “...” Lục Minh lúc này chỉ hận không thể ném đứa trẻ này ra ngoài, nó vừa xuất hiện là cướp đi tất cả sự chú ý của Cảnh Y Nhân đối với anh rồi. Giờ phút này, Cảnh Y Nhân cũng đã coi nhẹ Lục Minh mà dỗ dành cậu nhóc: “Cậu bạn nhỏ này, tên cháu là gì?”
“Bé cưng.”
“Nhũ danh là bé cưng à? Không có tên nào khác sao?” Cậu bé3ngốc nghếch nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ, sau đó chợt hiểu ra. “Cầu Cầu.”
“...” Cầu Cầu?
Cảnh Y Nhân ôm cậu nhóc kia ngồi xuống sô pha. “Được, vậy về sau dì sẽ gọi cháu là Cầu Cầu nhé.” Cầu Cầu cười ha ha dùng sức gật đầu. “Vâng ạ! Thế mẹ của Cẩu Cẩu tên là gì?”