*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh nhớ rõ Cảnh Y Nhân đã rất lâu không gọi như vậy, lúc trước cô đều trái một câu cậu, phải một câu cậu, có lẽ bây giờ cô đã hòa nhập vào cuộc sống của nơi này rồi, cho nên không gọi anh như vậy nữa.
Lần nào cô cũng chỉ gọi anh là “Lục Minh” hoặc là “ông xã“.
Anh thật sự nhớ mỗi lần cô gọi anh là “cậu“.
Đó đã không chỉ là biệt hiệu mà còn là minh chứng cho sự ỷ lại và tình yêu của Cảnh Y Nhân với anh.
Lục Minh đột nhiên vươn một tay ôm cô vào trong lòng, mãnh liệt hôn lên môi cô, chỉ hận không thể làm cô hòa tan vào trong máu thịt của mình. Trong2tiếng thở dốc của họ chỉ có hơi thở của đối phương. Cảnh Y Nhân bị Lục Minh ôm lấy, hai chân cách khỏi mặt đất, đi về phía giường lớn.
Hai người nhẹ nhàng ngã xuống giường.
Lục Minh vén sợi tóc trên mặt Cảnh Y Nhân, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, vẻ mặt dịu dàng thắm thiết nhìn cô, lại hỏi cô câu hỏi vừa nãy lúc dưới tầng.
“Hôm nay em đi đâu?” Lục Minh biết rõ, nhưng nếu chính miệng cô nói ra thì anh sẽ yên tâm hơn một chút. Cảnh Y Nhân vốn vừa bị Lục Minh hôn đến mức mơ hồ choáng váng, bị anh hỏi như vậy thì khuôn mặt hơi sửng sốt.
Vài giây sau, cô mới định6thần lại, nhận ra Lục Minh vừa hỏi gì.
Hôm nay, đây là lần thứ hai Lục Minh hỏi cô như vậy, ban nãy Cảnh Y Nhân đã trả lời, Lục Minh lại hỏi lại, có lẽ anh ấy đã nhận ra được điều gì.
Cảnh Y Nhân không nói dối nữa, có chút áy náy mà nhỏ giọng nói.
“Em trùng hợp gặp được Cầu Cầu nên ngồi xe của cha Cầu Cầu để về nhà. Nửa đường đụng phải Lý Đồng ăn vạ nên về trễ.”
“...” Lý Đồng ăn vạ?
Lục Minh hơi nhíu mày.
Mặc kệ chuyện Lý Đồng, chỉ cần Cảnh Y Nhân nói thật với anh là Lục Minh yên tâm rồi. Anh lại che kín đôi môi mềm mại của cô lại. Bàn tay lớn khiêu khích3khắp người cô, đưa vào dưới váy, luồn vào quần lót cô. Vợ chồng họ đã lâu không ân ái bất chấp tất cả như thế này rồi. Lục Minh nói nhỏ bên tai cô: “Bác sĩ nói, bây giờ bé cưng đã lớn rồi, không sao đâu.” Nói xong, Lục Minh cười xấu xa. Cảnh Y Nhân thẹn thùng, hai tay túm chặt lấy ga giường. Lục Minh đứng thẳng ở cuối giường, nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật trên người ra.
Vén làn váy của cô lên, dịu dàng tách hai chân thon dài trắng nõn của cô ra rồi để chúng lên vai anh.
Lục Minh chậm rãi cúi người xuống, cười xấu xa nhưng đầy mê hoặc, hôn đôi môi mềm mại của cô. Cảnh9Y Nhân thẹn thùng nhắm mắt lại. Sau đó, Lục Minh để cô hưởng thụ tình cảm mãnh liệt, bay lên những tầng mây rồi chìm xuống tận đáy biển, cảm nhận được hồn phách song tác song phi* rất tuyệt vời.
(*) Song túc song phi: So sánh đôi nam nữ yêu nhau như hình với bóng, không rời không bỏ. Cảnh Y Nhân giống như một con rối mơ mơ màng màng, tùy ý anh xếp đặt, không ngừng rên rỉ, thở dốc dưới thân anh. Cô ôm chặt lấy tấm lưng của Lục Minh, lưu lại nhiều vết cào lên bờ vai cường tráng đầm đìa mồ hôi của anh. Lục Minh điên cuồng chuyển động eo, vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Lần lượt4truyền đạt tình yêu của mình cho cô...
Cảnh Y Nhân mê man, ý thức rã rời, ưỡn ẹo lên, theo bản năng hưởng thụ sự sung sướng tuyệt vời mà người đàn ông cô yêu mang đến. Bên tai cô vang lên một tiếng lại một tiếng gầm nhẹ, thở dốc của người đàn ông, như keo như sơn, tình cảm hòa hợp... Cả căn phòng trở nên kiều diễm, tràn đầy hương vị tình yêu...