*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân lúc này đang chìm vào giấc ngủ say. Nhưng ba ngày qua, dù Lục Minh đã cố gắng không ngừng nghỉ, Cảnh Y Nhân vẫn không động đậy như cũ.
Ngày nào Nhạc Phong cũng đến bệnh viện đợi một lát.
Hôm nay anh ta lại tới, Nhạc Nhu đỡ tay anh ta đi tới phòng bệnh.
Hàng ngày, vào khoảng thời gian này, Hắc Long cũng tới, bề ngoài thì anh ta muốn tới thăm Cảnh Y Nhân, còn sự thật là muốn gặp Nhạc Nhu, nhưng Nhạc Nhu lại làm như không quen biết, coi anh ta là không khí. Bình thường, mỗi lần tới Nhạc Phong đều nói rất ít, nhưng hôm nay lại đột nhiên mở miệng nói muốn2thương lượng với Lục Minh. “Để tôi ở lại một mình với cô năm phút đi.”
“...” Lục Minh nắm tay Cảnh Y Nhân, đưa mắt hờ hững nhìn Nhạc Phong đang đeo kính râm đi vào.
Lục Minh không biết tại sao Nhạc Phong có thể bất ngờ về nước cứu bọn họ kịp thời như vậy, thậm chí anh ta cũng không giải thích một câu nào. Lục Minh mải lo lắng về chuyện của Cảnh Y Nhân nên không hỏi nhiều. Tuy Nhạc Phong đã cứu mạng bọn họ, nhưng cũng là một đổi một. Một người đàn ông đề nghị muốn ở riêng với vợ anh năm phút, hơn nữa người này còn là tình địch của anh, sao anh có6thể đồng ý được. Sắc mặt Lục Minh đanh lại, tỏ vẻ không có gì để thương lượng. Lục Minh không trả lời, Nhạc Phong thản nhiên giải thích:
“Một người mù như tôi có thể làm gì được Vợ cậu? Chẳng phải bác sĩ nói phải kích thích cô thì mới có thể kéo cô ra khỏi giấc mộng hay sao?”
“Chỉ là tôi nghĩ tới một cách mà thôi. Để tôi thử một lần đi, mấy người hãy ra ngoài năm phút.” Nhạc Phong biết, vì Cảnh Y Nhân, Lục Minh có thể nhượng bộ bất cứ điều gì. Mặc dù anh ta căn bản không có cách nào để kích thích cảnh Y Nhân, nhưng anh ta vẫn nói như vậy chỉ7vì muốn lừa Lục Minh rời đi mà thôi.
Anh ta chỉ muốn ở một mình với Cảnh Y Nhân một lát.
Anh ta luôn biết Lục Minh có thể ngày ngày ở bên cạnh cô, còn anh ta thì không có khả năng làm được điều gì. Dù trong lòng anh ta khó chịu nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lại. “...” Nghe thấy lời của Nhạc Phong, Lục Minh do dự hai giây, đưa mắt nhìn cảnh Y Nhân đang nằm bất động trên giường. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó xoay người, đi về phía cửa chính, các vệ sĩ, y tá trong phòng đều cùng Lục Minh xoay người rời đi. Nhạc4Nhu cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Nhạc Phong ở bên cạnh Cảnh Y Nhân trong phòng bệnh. Chờ mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại tiếng máy móc, tiếng tít tít biểu thị nhịp tim đập. Nhạc Phong chầm chậm đưa tay lên, hờ hững gỡ chiếc kính râm đang đeo trên mặt xuống. Đôi mắt phượng đẹp đẽ, sâu thẳm đã được lộ ra. Anh ta đi từng bước tới bên giường của Cảnh Y Nhân, khẽ ngồi lên ghế sô pha cạnh giường rồi nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Trong đôi mắt anh ta lộ ra vẻ không nỡ và đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô. “Y Nhân! Tôi6trở lại thăm cô đây! Mắt của tôi đã tốt rồi! Cô sờ thử xem!” Giọng nói của Nhạc Phong khàn đặc. Anh ta cầm bàn tay của Cảnh Y Nhân áp lên mặt mình.
Anh ta muốn sau khi khôi phục thị lực, lần đầu tiên mở mắt ra sẽ được nhìn thấy cô...