“Em có béo như voi cũng là vợ của Lục Minh anh.” Cảnh Y Nhân bĩu môi, đôi mắt long lanh trừng lớn, cô không vui véo lại tại Lục Minh.
“Anh mới to như voi ấy! Anh cố ý muốn em biến thành voi sau đó không thích em nữa đúng không?”
Nghe những lời nói ngốc nghếch của cô, Lục Minh dịu dàng cười khẽ. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, thì thầm bên2tai cô: “Dù là voi hay lợn sề, em mãi mãi là vợ của anh, anh sẽ vĩnh viễn không buông tay, vĩnh viễn bảo vệ em.”
“Kiếp sau, nếu em là lợn, anh sẽ làm một con lợn béo hơn em, ở bên cạnh em, nếu là voi, anh sẽ làm voi cùng em.” Mười đầu ngón tay của Lục Minh đan vào tay cô, dùng lực siết lại.
“...” Những lời nói của Lục Minh tựa như câu thần chú hạnh phúc nhất trên thế6giới này, Cảnh Y Nhân nghe mà đỏ mặt, viền mắt cũng ửng đỏ, trong lòng cô vô cùng rung động.
“Tại sao anh lại muốn làm một con lợn còn béo hơn em? Anh là Lục Minh, anh không sợ bị người ta ghét bỏ hay sao?” Lục Minh khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô, không trả lời. Suy nghĩ của Cảnh Y Nhân quá mức đơn giản, làm sao hiểu được trong lời nói của anh có ý muốn bảo vệ cô.7Con lợn bị giết trước là con lợn béo. Anh không cần làm con lợn béo nhất, chỉ cần béo hơn cô là được...
Ngày hôm sau, Cảnh Y Nhân vẫn ở lại bệnh viện làm kiểm tra khả năng hồi phục.
Buổi chiều Lục Minh nói có chuyện phải xử lý, anh sẽ quay lại sớm thôi.
Kết quả là, Lục Minh đi đến tối vẫn chưa quay lại.
Sau khi Lục Minh rời khỏi bệnh viện, anh một mình lái xe tới biệt thự ở ngoại ô4của Hắc Long.
Xe Lục Minh vừa tới trước cổng biệt thự, cánh cổng sắt được điều khiển từ xa đã tự động mở ra như thể biết hôm nay anh sẽ đến.
Lục Minh lái xe vào trong sân biệt thự.
Sau khi dừng lại, anh để ý thấy bên cạnh chỗ đỗ xe là một chiếc xe quen thuộc.
Con người Lục Minh thêm sâu hơn.
Anh vừa ra khỏi xe, quản gia của căn biệt thự đã cung kính tiến lên đón tiếp. “Lục tổng! Chủ nhân6của chúng tôi đã đợi ngài lâu rồi!”
Lục Minh mang theo vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo rảo bước vào trong biệt thự.
Anh vừa vào nhà đã thấy trong phòng toàn người là người. Ngoại trừ Hắc Long ra, các vệ sĩ đều đứng dựa vào tường, còn có thêm một toán bộ đội đặc chủng của nước Z bọn họ và chỉ huy Lý.
Chỉ huy Lý và Hắc Long đang ngồi trước bàn ăn, một người ngồi chính giữa, một người ngồi bên cạnh. Hai người đang rôm rả nói chuyện gì đó, chỉ huy Lý khua tay múa chân, cười đến không khép miệng lại được, nói chuyện vô cùng hào hứng. Đôi mắt đen như mực của Hắc Long hờ hững nhìn về phía cửa chính.
Chỉ huy Lý vô thức nhìn sang liền thấy Lục Minh ở đó, ông ta sửng sốt, thu lại nụ cười trên mặt, dường như ông ta hoàn toàn không biết Lục Minh sẽ xuất hiện nên không kịp ứng phó. Sau đó, ông ta chầm chậm đứng dậy, chào hỏi Lục Minh:
“Lục Minh, sao cháu lại tới đây?” Giọng điệu chỉ huy Lý vừa khách sáo vừa để lộ ra chút lúng túng. Ông ta đang bàn luận chính trị với những người trong hoàng gia, một người là thương nhân như Lục Minh đột nhiên chạy tới đây làm gì?
Lục Minh lạnh lùng liếc nhìn chỉ huy Lý, anh bỏ qua sự tồn tại của ông ta, bước tới bàn ăn, tự kéo một cái ghế ra ngồi đối diện với Hắc Long. Anh ngạo nghễ vắt chéo chân, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh nhìn Hắc Long. Lát sau, anh mới lạnh lùng mở miệng: “Phải làm sao anh mới trả đô cho tôi?”
Việc Lục Minh đến bất ngờ đã cắt ngang cuộc thảo luận giữa chỉ huy Lý và Hắc Long.