Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 783



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Dường như Nhạc Phong rất nhàm chán, anh ta mở mắt ra, lấy di động để bật một bài hát.

Các ca khúc trong di động đều là những bài mà Nhạc Phong thường nghe. “Một lần là tốt rồi”, “Tình yêu của đế vương” đều diễn đạt tình cảm của anh ta đối với cảnh Y Nhân.

Mở di động ra, anh ta lại bật lại bài hát đã từng nghe vô số lần. “Yêu em là sai lầm của anh

Anh trốn trong một góc vắng không người Dùng một đời đợi một lời hứa của em

Chỉ trừ chia tay anh không còn lựa chọn nào khác Trái tim yêu em, đau đến không thể chạm vào được Anh trốn trong một góc vắng không người Dùng cả đời đợi một lời hứa của em Chỉ2trừ nhớ nhung, anh còn có thể làm gì được Không ai hiểu được nỗi đau của anh

Yêu em là sai lầm của anh

Nước mắt bất giác rơi xuống Anh không thể quên được em

Nỗi nhớ nhung vẫn không chống lại được sự lạnh lùng của em

Yêu em là sai lầm của anh

Chú định chỉ mình anh đau khổ

Vì em mà hi sinh quá nhiều Nhưng lại không muốn em nhìn thấy Anh nguyện giữ mãi lời hứa lúc ban đầu...” Bài ca trữ tình này lại làm người nghe cảm thấy cô đơn, tịch mịch, đau lòng, mỗi khi nghĩ đến cô gái mà mình đang thầm yêu trong lòng, anh ta luôn nghe bài này.

Dường như như vậy thì dáng vẻ của cô ấy - người mà anh ta giấu dưới đáy lòng8cả đời sẽ hiện ra trước mặt.

Nghe ca khúc, Lục Minh từ từ mở mắt, đột nhiên mở miệng nói: “Bản thân mình không thể khống chế việc thích một người. Tôi không trách anh, nhưng cũng không cho phép anh tới gần cô ấy.” “...” Nghe vậy, Nhạc Phong đột nhiên mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy lời này của Lục Minh có vài phần trẻ con vậy. “Tôi vẫn chỉ có câu nói kia, nếu cô ấy không hạnh phúc thì tôi sẽ cướp cô ấy đi. Nếu anh có thể làm cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ vĩnh viễn sẽ chỉ là anh họ.” Nói xong, Nhạc Phong xoay người đưa tay sờ đầu Tiểu Đâu Đâu: “Có phải không hả cô nhóc kia! Bác là bác trai của cháu2đấy!”

Một đêm trong rừng rậm, Lục Minh và Nhạc Phong không dám ngủ, dù sao ở nơi như thế này, khó đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện thú dữ như lợn rừng.

Họ mệt mỏi, chỉ dựa vào cây mà chợp mắt nghỉ ngơi. Cả đêm, Tiểu Đâu Đâu tỉnh ba lần, uống sữa ba lượt. Vào rạng sáng bốn giờ, trời đã tờ mờ sáng. 6 giờ, mặt trời đã lên rất cao. Đặc công mang súng đã dần tìm đến đây.

Phi cơ trực thăng bay đến vùng phụ cận để chi viện cho Lục Minh và Nhạc Phong. Xung quanh đây không có tín hiệu, phi cơ trực thăng đều phải lái thủ công.

Chỉ là quanh đây toàn là cây cối cao lớn, ngay cả thang dây cũng không thể thả xuống được,2sợ sẽ bị cuốn vào cây. Bất đắc dĩ, đặc công đất liền tiếp tục lần theo vết máu để tìm Tiết Phương Hoa, mà Lục Minh và Nhạc Phong thì đi đến vùng trống trải, tìm nơi mà phi cơ trực thăng có thể thả thang dây xuống. Lục Minh và Nhạc Phong đi rất xa, đến gần dòng nước suối, đó là nơi trống trải nhất. Nhưng khi Lục Minh nhìn phía đối diện dòng suối thì lại thấy Tiết Phương Hoa, cô ta đang rửa vết thương ở bờ sông.

Cơ hội như vậy, sao Lục Minh và Nhạc Phong có thể để Tiết Phương Hoa trốn thoát được.

Lục Minh ôm đứa trẻ nên không tiện qua sông, giữa dòng sông còn có mấy tảng đá nữa, chỉ Nhạc Phong là tiện. Lục6Minh nhỏ giọng gọi một tiếng: “Nhạc Phong.”

Nhạc Phong lập tức hiểu được, bước dài mấy bước, nhảy qua mấy tảng đá. Tảng đá cuối cùng cách bờ sông khá xa, Nhạc Phong lập tức nhảy vào trong nước.

Dòng nước bao phủ đến đầu gối Nhạc Phong, bắn đến Tiết Phương Hoa cách đó không xa...