Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 798



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
6hạc Phong gần như dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, trong đầu lại nhớ đến ca khúc mà anh ta đã nghe vô số lần. “Anh trốn trong một góc vắng không người

Dùng một đời đợi một lời hứa của em

Chỉ trừ chia tay anh không còn lựa chọn nào khác Trái tim yêu em, đau đến không thể chạm vào được Anh trốn trong một góc vắng không người Dùng cả đời đợi một lời hứa của em

Chỉ trừ nhớ nhung, anh còn có thể làm gì được

Không ai hiểu được nỗi đau của anh

Yêu em là sai lầm của anh

Nước mắt bất giác rơi xuống Anh không thể quên được em Nỗi nhớ nhung vẫn không chống lại được sự lạnh lùng của em Yêu em là sai lầm của anh Chủ định chỉ mình anh đau khổ Vì em mà hi sinh quá nhiều Nhưng lại2không muốn em nhìn thấy Anh nguyện giữ mãi lời hứa lúc ban đầu... Anh nguyện giữ mãi lời hứa lúc ban đầu...” Xe lao nhanh như bão táp, nước mắt bất giác chảy xuống trên khuôn mặt Nhạc Phong.

Di động vang lên, Nhạc Phong dường như không hề nghe thấy. Xe lao nhanh trở lại Kim Sắc Niên Hoa.

Trở lại phòng mình, Nhạc Phong lập tức tắm nước lạnh làm mình bình tĩnh lại một chút. Sau đó, anh ta mới chú ý tới di động, có vài cuộc điện thoại mà Nhạc Nhu gọi cho anh ta, cùng với một tin nhắn. “Lục Minh ở bữa tiệc dưới tầng, gọi anh đi uống vài chén.” Nhạc Phong lau tóc xong, ném điện thoại di động xuống giường, lấy từ tủ quần áo ra một bộ quần áo để thay. Anh ta lấy tay tùy ý vuốt gọn mái tóc8rối bời lại, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng như thường ngày. Anh ta rời khỏi phòng và xuống bữa tiệc dưới tầng. Vừa bước vào phòng tổ chức, ở đây hầu như không ai quen biết Nhạc Phong, nhưng thấy khí chất của anh ta trác tuyệt bất phàm, chỉ sợ cũng không phải người bình thường. Nhưng không ai nhìn thấy anh ta trên tivi hay báo chí bao giờ.

Mắt phượng thâm thúy của Nhạc Phong quét đám đông một vòng, tầm mắt dừng lại ở Lục Minh đang đứng đằng trước đám người.

Nhạc Phong từ tốn đi về phía Lục Minh, khi đi ngang qua người phục vụ đang bưng khay rượu, anh ta thuận thể cầm lấy một ly. Anh ta đi đến trước mặt Lục Minh rồi dừng lại, nhẹ nhàng cụng ly với anh rồi lạnh nhạt mở miệng: “Món nợ với tôi, anh2chỉ định dùng vài ly rượu giải quyết sao?”

Nghe vậy, Lục Minh cười khẽ. “Tôi gọi anh đến uống rượu là vì muốn xem vết thương của anh đã lành lại chưa, thuận tiện giới thiệu bạn gái cho anh để bồi thường.” Nói xong, Lục Minh quét cả căn phòng một vòng. “Nhiều cô gái như vậy, chắc hẳn phải có một kiểu mà anh thích chứ.”

Nhạc Phong sầm mặt lại, không quanh co lòng vòng với Lục Minh nữa.

“Anh làm vậy vì cảm kích tôi hay là mượn cơ hội cách ly tôi? Anh lo lắng đề phòng tôi đến vậy sao? Hay là Lục Minh anh không tự tin có thể làm vợ mình thủy chung như một với mình thể.” Nhạc Phong châm chọc. “Đôi khi, ngày đêm đề phòng cướp lại khó đề phòng trong nhà, có một số việc không phải vấn đề về niềm2tin, chẳng phải có câu “không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập” hay sao.”

“...” Thì ra Nhạc Phong này lại là kẻ muốn trộm vợ Lục Minh à? Nhạc Phong thờ ơ cười khẽ, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. “Nếu Lục tổng đã nói vậy thì tôi đây không thể chối từ lời mời nhiệt tình đó rồi, như anh mong muốn, tôi sẽ chọn một người...”