Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê

Chương 18



Gió nhẹ thổi qua, ta sờ quan phục trên tay, bỗng nhiên rơi lệ.

 

Đàm Liên tan làm trở về, vừa hay nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, bước nhanh đến trước mặt ta, nắm lấy tay ta nhẹ nhàng hỏi.

 

“Bảo Bình, sao vậy? Ban ngày ta không ở nhà, có phải có ai đã đến phủ nói gì với nàng không?”

 

Ta lắc đầu: “Không ai bắt nạt ta, ta đây là đang vui mừng.”

 

Vui mừng vì bản thân đã sống sót, vui mừng vì cái gọi là vận mệnh không phải là không thể thay đổi.

 

Nhưng Đàm Liên lại hiểu lầm, bất đắc dĩ véo mặt ta.

 

“Chuyện này có gì đáng để vui mừng… Nếu nàng thích, sau này ta sẽ đặt những thứ tốt hơn trước mặt nàng.”

 

Ta chớp chớp mắt, không nói lời nào.

 

Hắn đương nhiên sẽ có được những thứ tốt hơn, tuy rằng giấc mơ đó chưa kết thúc, nhưng ta đoán rằng cuối cùng Đàm Liên hẳn là… Ngồi lên chiếc ghế kia.

 

Hắn cũng xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.

 

Ta cười hì hì nhào vào lòng hắn, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn hít hà.

 

“Ngươi không hiểu đâu, ta chính là vui mừng.”

 

Giấc mơ đó không thể nói ra, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta chia sẻ niềm vui với Đàm Liên.

 

Đàm Liên dung túng ôm ta vào lòng, hàng mi dài khẽ hạ xuống, che đi tia suy tư chợt lóe lên trong đáy mắt.

 

“Ừm, ta không hiểu cũng không sao, Bảo Bình vui vẻ, ta cũng vui vẻ.”

 

***

Không còn nỗi sợ hãi cái chết, cũng không còn một lòng muốn hòa ly, ta và Đàm Liên bắt đầu giống như một đôi phu thê chân chính.

 

Mặc dù còn chưa quen, nhưng ta cũng không còn né tránh những cử chỉ thân mật của Đàm Liên.

 

Những cử chỉ sau khi uống thuốc của người nào đó, ta đều vui vẻ tiếp nhận, dù sao hôn hôn một hồi cũng quen.



 

Về sau, đã đến mức, chỉ cần Đàm Liên vừa đưa tay ra, ta liền theo bản năng nhắm mắt, chủ động hôn lên.

 

“Bảo Bình, kỳ thực ta muốn nhờ nàng giúp ta thay quần áo, ta nhấc tay không lên.”

 

“Vậy sao ngươi không nói sớm?!”

 

“Bởi vì ta cũng muốn hôn Bảo Bình.”

 

Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người!

 

Ngày hôm sau, trong cung gửi thư cho các phủ, quan viên từ ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến phải vào cung tham gia yến tiệc vào giờ Dậu.

 

Đàm Liên từ trước đến nay luôn thích thể hiện tình cảm trước mặt người khác, chỉ là ta vì quá sợ c.h.ế.t nên không hợp tác, cũng coi như không quá phô trương.

 

Bây giờ ta đã triệt để buông bỏ, dáng vẻ phu thê ân ái của Đàm đại nhân và phu nhân, liền đ.â.m vào mắt rất nhiều người.

 

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm xem thoại bản của ta, yến tiệc trong cung là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.

 

Không chừng sẽ có một hai ba bốn năm nam phụ nào đó thấy ta liền cảm thấy khó chịu, muốn hãm hại ta.

 

Cho nên ta vô cùng cảnh giác, tai nghe sáu đường mắt nhìn tám hướng, cử chỉ lễ nghi không sai một ly, khiến người ta không thể bắt bẻ nửa điểm.

 

Trái ngược với ta, chính là Đàm Liên ngây thơ vô số tội.

 

Ta ngồi thẳng lưng, ngay cả một ngụm rượu cũng không dám uống, ngược lại Đàm Liên không ngừng gắp thức ăn cho ta, coi yến tiệc như tiệc nhà.

 

Chúng mục nhìn chằm chằm, ta cũng không thể không nể mặt phu quân nhà mình, cho nên, dưới ánh mắt như muốn xuyên thủng lưng của mọi người, ta mỉm cười ăn hết những món ăn mà Đàm Liên gắp cho.

 

Lại khiến cho người xung quanh ghen tị một trận.

 

Cứ như vậy, ta lại… No bụng.

 

Kết quả, mãi đến khi ta ăn uống no say, cũng không có chuyện gì xảy ra, không có ai gây sự, không có ai bỏ thuốc, cũng không có ai giả vờ ngã vào người ta rồi hất rượu lên.

 



Chẳng lẽ là bởi vì trong nguyên tác không còn cốt truyện của ta, nên ta tương đương với việc có được kim bài miễn tử?

 

Ta đang suy nghĩ vì sao đêm nay lại bình an như vậy, thì nơi xa bỗng truyền đến tiếng thét kinh hoàng.

 

Mọi người di chuyển đến điện phụ nơi phát ra tiếng thét, chỉ thấy một nữ quan đang nằm vật vờ trước cửa điện phụ.

 

Cửa điện hé mở, khiến cho mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc liên tục bên trong, cùng với tiếng nước mơ hồ xen lẫn mấy tiếng “Đàm Liên”.

 

Sắc mặt Đàm Liên trong nháy mắt trắng bệch, nhưng ngay cả khi xấu hổ, dung mạo của mỹ nhân vẫn rất đẹp.

 

Hoàng đế ngây người nhìn Đàm Liên một lát, bị thái giám bên cạnh nhỏ giọng gọi mấy lần mới hoàn hồn, sau đó như muốn bù đắp, liền tức giận sai thị vệ xông vào, bắt hai người đang ân ái bên trong ra ngoài.

 

Mãi đến khi bị áp giải đến trước mặt mọi người, thân thể dính đầy dơ bẩn của Cố Nam Chu cũng còn đang run rẩy.

 

Tên thị vệ kia đầu óc tỉnh táo, sau khi nhìn thấy hoàng đế liền cuống cuồng dập đầu cầu xin tha thứ, liên tục nói là Cố Nam Chu câu dẫn hắn ta.

 

Nhưng Cố Nam Chu lại coi như không nghe thấy, tay còn muốn sờ soạng hạ thân tên thị vệ kia, vừa giãy giụa vừa si mê gọi tên Đàm Liên.

 

Tình cảnh này, ai nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Ta len lén hít hít mũi, trong mùi tanh tưởi kinh tởm, quả nhiên có một mùi hương mà ta khắc sâu trong trí nhớ.

 

Là xuân dược mà Thẩm Hoài Hoan bị lừa, bỏ vào trà của ta trong đêm tân hôn.

 

Chỉ là, liều lượng còn mạnh hơn ta uống rất nhiều, dược tính tự nhiên cũng đáng sợ hơn nhiều.

 

Chuyện gì thế này?

 

Có ai cả gan đến mức dám chuốc thuốc cho nhiếp chính vương sao?

 

Không phải, đã có gan làm vậy rồi, sao không trực tiếp hạ độc? Hạ xuân dược làm gì?

 

Trong lòng ta không ngừng lẩm bẩm, nhưng vẫn giả vờ như không phát hiện ra gì, trên mặt là vẻ mờ mịt và chán ghét giống như những người khác.

 

***

 

— QUẢNG CÁO —