Ngô gia và Tần gia đều là danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh. Tiếc thay, mối quan hệ giữa hai nhà cũng không tốt đẹp gì, thậm chí còn thù hằn lẫn nhau.
Họ đã quên mối thù này bắt đầu từ khi nào, cũng không nhớ nguyên nhân là gì nhưng đã đến nước này, họ cũng không định ngừng chiến.
Có đôi khi, có kẻ thù cũng là một chuyện tốt mà?
Nhưng tuyệt đối sẽ không đấu nhau đến mức một mất một còn được.
Những gia tộc lớn như họ có rất nhiều thứ mà người thường không thể đoán được, nếu họ đấu với nhau thì thời cuộc sẽ rối loạn mất.
Những ai có thể lên làm gia chủ đều không ngu ngốc, tầm nhìn cũng không thiển cận, nên hai nhà Tần gia và Ngô gia cứ giữ vững trạng thái vừa là địch vừa là bạn này mãi.
Vì vậy nên mẹ Tần mới đến đây nhắc họ về đại thọ 80 của ông Ngô.
Tuy buổi tối mới là yến hội nhưng vì phụ nữ mất khá lâu để trang điểm nên họ phải tạo hình từ trước.
Với những dịp quan trọng thì phải bày tỏ sự tôn trọng của mình. Ví dụ như mặc quần jean áo sơ mi để tham dự yến hội không phải nổi bật mà là không lẽ phép và ngây thơ vô số tội.
Tuy Tô Uyển được chiều chuộng như trẻ con nhưng vì cô luôn ở bên Tần Chấp nên luôn biết cư xử sao cho đúng trong giới thượng lưu.
Vì thế, buổi chiều đã có người đến tạo hình cho Tô Uyển.
cô hơi tò mò về đống quần áo được thiết kế cho riêng mình.
“Hử?” cô tuỳ ý lấy ra một cái áo đầm đỏ rực, ướm thử lên người mình: “A Chấp, cái này đẹp không?”
“Đẹp!” Tần Chấp ngồi trên ghế, không xem tạp chí. Sắc mặt anh ôn hoà, nhìn chằm chằm vào vợ mình, khi nghe cô hỏi thì không chút do dự trả lời.
“Vậy em thử nhé!” cô vui vẻ nói rồi cầm quần áo vào trong phòng thay đồ.
Tần Chấp nheo mắt, bình tĩnh đứng lên, chuẩn bị đi vào cùng vợ.
Sau đó, anh thử đẩy cửa nhưng lại phát hiện cửa đã khoá!
Cả người anh cứng đờ, tuy biết mình gọi thì cô sẽ mở nhưng đồng thời, anh sẽ không có thời gian để làm gì cả.
Vì vậy nên anh ngừng lại để suy nghĩ, chuẩn bị đánh mật mã.
Stylist đang đứng xem diễn: Ôi vãi!
Khi khoé môi của boss Tần cong lên, chuẩn bị nở một nụ cười đắc ý thì…
Tô Uyển nắm làn váy đi ra.
Tần Chấp: “…”
không vui chút nào!
“Ủa?” Tô Uyển nhìn Tần Chấp đứng trước cửa với vẻ nghi hoặc: “Sao A Chấp lại đứng đây vậy?”
“Định giúp em!” anh cười, sờ đầu vợ, nói dối cứ như thật.
Stylist:… Rốt cuộc thì tui đã biết vì sao mình không thể thành boss được rồi.
Nhưng Tô Uyển lại tin anh! nói đúng hơn thì cô không để tâm đến câu trả lời của anh mấy.
Dù sao thì A Chấp cũng không hại cô đâu~
cô đẩy anh lùi về sau, để anh đứng cách xa mình chút, xem thử cái đầm này có đẹp không.
anh không được vui mấy, nhìn cô chằm chằm với vẻ ai oán và ấm ức.
“Được rồi!” A Chấp tủi thân cũng rất đáng yêu! cô hôn lên khuôn mặt đang không vui của anh: “Moa~”
Boss Tần được một nụ hôn mới thoả mãn đứng lùi về sau một chút.
Stylist: Đây là lý do vì sao cô ấy không thích các cặp đôi! nói loanh quanh một hồi, cuối cùng lại còn lừa được người mình yêu hun hun nữa!
Đàn ông đàn ang mà không hành xử nam tính hơn được à?!
Nhưng tâm trạng vui vẻ của boss Tần không kéo dài được lâu.
Khi vợ xoay một vòng thì nụ cười của anh liền tắt ngúm.
Vì bộ đầm này dám lộ lưng!
Da thịt trắng nõn lộ ra một mảng lớn như vô tình hấp dẫn ánh mắt của người khác.
“không phải tôi đã nói không được lấy đồ hở hang sao?!” anh lạnh lùng nói.
“…”
“Phu nhân và Tần thiếu thấy bộ này được không ạ?” Stylist rợn người, vội vàng lấy một cái áo đầm tương tự với cái Tô Uyển đang mặc, nhưng trong lòng thì chửi thầm, vậy mà cũng gọi là hở hang sao? anh yêu cầu không lộ ngực, đùi, làn váy không được ngắn trên đầu gối, giờ lộ một khoảng lưng bé xíu mà cũng tính là hở hang.
Nếu lòng chiếm hữu cao như vậy thì sao anh không để Uyển Uyển nhà anh mặc bao tải đi?!
cô nàng stylist này cũng xem như thông minh, rõ ràng là Tần Chấp yêu cầu, cô ấy lại gọi Tô Uyển trước tiên.
không biết là vì tiếng “Phu nhân” hay cách làm thông minh kia mà ánh mắt lạnh lẽo của Tần Chấp đã dời đi.
“Hử?” Tô Uyển đi đến chỗ anh rồi hỏi: “không thích em mặc cái này sao?”
“không phải.” anh ôm lấy cô, không chút do dự mà phủ nhận: “Uyển Uyển mặc gì anh cũng thích cả.”
anh ôm cô, vùi đầu vào cổ cô, rầu rĩ nói: “Nhưng em đẹp quá, anh không muốn để bọn họ thấy.”
Vì lúc này đang cúi đầu, cô lại đang tựa vào lòng anh nên anh vừa cúi đầu là đã có thể thấy sau lưng cô.
thật ra đầm này cũng không lộ nhiều lắm, chữ V xẻ không sâu, nhiều nhất chỉ đến hông, để lộ vòng eo mảnh khảnh của cô.
Nhưng với Tần Chấp mà nói, đây đã là rất nhiều! Chỉ có anh biết vòng eo của cô đáng yêu như thế nào, tối qua anh còn ôm nó suốt. Uyển Uyển tốt đẹp như vậy, sao anh có thể chịu được khi cô bị người khác nhòm ngó chứ?
anh nhìn phần eo lộ ra của vợ, nhẹ nhàng sờ, rồi vùi đầu vào cổ cô tiếp, làm nũng: “Bảo bối, chúng mình đổi bộ khác nhé?”
“Được.” cô bị mái tóc của anh làm ngứa, đẩy đầu anh ra, dứt khoát đáp, rồi chỉ bộ quần áo trong tay các stylist: “A Chấp thích bộ nào?”
Dù sao thì cô thấy bộ nào cũng đẹp cả~
Hàng lông mi cong vút Tần Chấp khẽ run, tạo thành một cái bóng thật dài dưới mắt. anh ôm cô chặt hơn, hôn lên vành tai của cô: “Bảo bối~”
Tuy nhìn thì có vẻ như anh cưng chiều cô hết mực nhưng thật ra, cô vẫn luôn chiều theo ý anh.
trên đời này, trái tim trong sáng như trẻ con là thứ quý giá nhất, mà trùng hợp thay, bảo bối của anh lại có nó.
“Hử?” cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc, cảm thấy hơi ngứa khi lỗ tai của mình bị anh liếm: “Sao vậy?”
“không có việc gì.” anh phun lỗ tai tinh xảo đáng yêu của cô ra, lại không nhịn được mà hôn lên: “Chỉ là anh thấy Uyển Uyển quá đáng yêu nên không nhịn được mà hun hun.”
“Ừ, em nhìn thấy A Chấp thì cũng muốn hun hun!” cô gật đầu, nghiêm túc nói.
Sau đó, họ liền công khai tình tứ…
Stylist bị nhét cẩu lương… Mợ nó! Mị còn ở đây đấy! Hai người muốn tình tứ thì về phòng đi! Có thể chừa đường sống cho cẩu độc thân không hả?!