Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày

Chương 56: Phải Làm Sao Đây?



“Giờ phải làm sao đây?” Lúc bác sĩ ngỡ một thế kỷ đã trôi qua thì mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tần Chấp vang lên.

Bác sĩ ngẩng đầu thì thấy mặt Tần gia tái nhợt, cánh tay ôm chặt lấy phu nhân của mình, bàn tay khẽ siết, giống như đang cố gắng kìm lại sự run rẩy nhưng không thành công vậy.

Trái lại, sắc mặt của Thiếu phu nhân đang làm cảnh vẫn hồng hào, chớp mắt hỏi: “U lành hay ác tính vậy bác sĩ?”

Bác sĩ không biết lý do mà Tần Chấp đã trải qua biết bao thăng trầm lại hoảng loạn trước một việc cỏn con là vì quá yêu vợ. Anh yêu Uyển Uyển đến mức không thể chịu được dù chỉ là khả năng sẽ mất đi cô.

Tô Uyển bình tĩnh như vậy là vì đã có Tần Chấp ở bên. Từ nhỏ cô đã tin A Chấp làm được tất cả mọi thứ, cũng tin rằng anh sẽ cạnh mình, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa họ. Vậy thì còn gì đáng sợ nữa đây?

Lo lắng là do tình yêu, mà sự sợ hãi cũng do tình yêu. Nhưng đồng thời nó cũng là áo giáp của bạn.

“U lành! Là u lành!” Bác sĩ không dám nghĩ sâu xa, vội vàng nói hết câu, như thể chậm chút nữa là sẽ không kịp nữa vậy: “Từ ảnh siêu âm, Thiếu phu nhân có một khối u nang buồng trứng hoàng thể. Nói cho dễ hiểu thì nó là kiểu u nang sẽ dần dần biến mất trong tuần 14… Vì khối u của Thiếu phu nhân rất nhỏ, nên dù không biến mất thì cũng không ảnh hưởng đến thai nhi mấy.”

Sau khi nói xong, bác sĩ lại bổ sung thêm một câu: “Thiếu phu nhân có thể sinh mổ và làm phẫu thuật cắt bỏ khối u cùng lúc.”

Tay Tần Chấp khẽ siết lại, cuối cùng anh cũng đã kìm được cơn run rẩy của mình: “Xác suất thành công là bao nhiêu?”

Lông tơ của bác sĩ dựng đứng khi bị đôi mắt điên cuồng kia nhìn chằm chằm: “Chuyện này rất dễ dàng với kỹ thuật hiện nay. Tôi thề là nó không có nguy hiểm gì cả.”

Sự căng thẳng của Tần Chấp dần tan đi, giờ anh phát hiện mình đang ôm chặt lấy vợ, còn cô đang vỗ về lưng anh thay cho lời an ủi.

Tần Chấp giữ chặt mặt vợ, rồi thô bạo hôn lên môi cô. Môi cô khẽ mở, cái lưỡi của anh liền đi vào, điên cuồng hút sạch nước bọt của cô như một con cá mắc cạn đang nhận lấy chút nước cuối cùng vậy.

Nụ hôn này không những không dịu dàng, mà trái lại còn hung hãn, giống như bằng chứng duy nhất có thể chứng minh được cô vẫn còn sống khi ngày tận thế sắp đến.

Tô Uyển dịu dàng đáp lại chồng, anh như cảm nhận được sự an ủi lẫn lo lắng, nụ hôn liền bớt đi sự điên cuồng. Tuy vậy, lúc anh buông vợ ra thì môi cô đã sưng lên.

Tần Chấp nhắm mắt lại, chậm rãi che giấu sự điên cuồng trong mắt, rồi dịu dàng mút môi cô: “Bảo bối ngoan, anh không sao đâu~”

Bác sĩ:… Sao mấy người không về nhà hôn nhau hả!!!

Tô Uyển chớp mắt, giữ chặt lấy mặt chồng, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh: “A Chấp đừng sợ, Uyển Uyển sẽ không rời xa A Chấp đâu.”

Khoé môi anh khẽ động đậy, nhưng vẫn không nói lời nào.

Tô Uyển suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười ngọt ngào: “A Chấp nên tin bản thân. Uyển Uyển tin rằng dù có ra sao thì A Chấp cũng không để em rời khỏi anh.”

Con ngươi của Tần Chấp co lại: “Đúng vậy, anh sẽ không để em có cơ hội rời khỏi anh đâu.” Anh lẩm bẩm, khuôn mặt dần dịu xuống, nụ cười lại khiến người khác sởn da gà. Nếu cô rời khỏi anh thì anh sẽ nuốt sạch cô vào bụng, vậy thì bảo bối sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh rồi.

Có lẽ vì điều này mà trông Tần Chấp lại trở nên bình tĩnh.

Bác sĩ đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện không hề thấy thoải mái, trái lại lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên, hàm răng cũng run cầm cập.

Bác sĩ cảm giác như bản thân đã lỡ tay mở ra cánh cửa nhốt một con quái vật. Đôi mắt của nó khát máu, tràn đầy sự điên cuồng lẫn cố chấp, khiến ai nấy nhìn vào cũng sẽ bị nó kéo vào vực sâu.

Tô Uyển nhìn Tần Chấp thật kỹ để xác nhận chuyện này, sau đó liếm đôi môi sưng vù, vui vẻ nhào vào lòng chồng.

Sắc mặt của Tần Chấp bớt u ám hơn, từ chân mày đến khoé mắt đều là ý cười, vuốt tóc vợ: “Ngoan, anh không sao thật mà.”

Bây giờ, Tô Uyển mới nhớ đến lời nói ban nãy của bác sĩ: “Hồi nãy bác sĩ mới nói là sinh đôi phải không?”

Tần Chấp nhớ lại chuyện ban nãy, sự vặn vẹo chợt loé lên trong mắt anh…

“Ừm…” Bác sĩ vô cùng áp lực khi thấy Tần gia nheo mắt. Song sinh cũng không được à… Nhưng đó là do ti,nh trùng của Tần gia, tôi có thay đổi được gì đâu…

Bác sĩ: “Thiếu phu nhân có thai sinh đôi thật!”

Tô Uyển chớp mắt, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, nhào vào lòng anh rồi ôm cổ chồng: “A Chấp có nghe thấy không? Tụi mình có tận hai bé cưng lận đấy!”

“Bảo bối ngoan, cẩn thận chút~” Anh ôm chặt eo vợ để cô khỏi té, chậm rãi giấu đi biểu cảm điên cuồng khi thấy đôi mắt sáng lấp lánh kia, vuốt tóc cô: “Uyển Uyển có thấy vui không?”

Tô Uyển gật đầu thật mạnh: “Vui lắm ạ!” Cô đã tưởng tượng ra được dáng vẻ đáng yêu của hai bé cưng nhìn giống A Chấp rồi~

“Vợ tôi cần phải kiêng cử những gì?” Tần Chấp vuốt tóc vợ, rồi quay sang hỏi bác sĩ.

“Ừm…” Bác sĩ ngơ ngác khi thấy Tần gia thành thạo lấy ra một quyển sổ nhỏ. Trời ơi, cái người nhìn giống học sinh tiểu học là Tần gia thật ư?!

Tuy nghĩ vậy nhưng bác sĩ vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi: “Bà bầu nên kiêng ăn thịt dê, tôm, cuan, cá chình, những loại cá được ướp muối, cá chuối và hải sản có vỏ… Vả lại, sau này phải đến kiểm tra định kỳ…”

***​

Sau khi mẹ Tần nhận được điện thoại của vợ chồng thằng út thì cười tươi như hoa, vội vàng gọi báo tin vui cho thằng con cả và chồng mình.

“Alô, Tần Hãn hả con? Mẹ nói cho con nghe nè, Uyển Uyển mang thai đôi đấy…”

Gọi điện xong, bà lại gấp rút đứng dậy: “Mình sắp có hai đứa cháu rồi!” Bà đi tới đi lui, giữ chặt lấy áo khoác trên người, rồi nhìn về phía dì Tần cũng đang vui không kém mình: “Nếu Uyển Uyển có hai cục cưng thì liệu phòng dành cho chúng nó có nhỏ quá không nhỉ? Chú Tần… Chú Tần! Mau bảo người mở rộng phòng của cục cưng hơn!”

Vừa dứt lời, bà như nhớ đến gì đến, cười tươi rói, vừa lẩm bẩm vừa vỗ tay: “Ấy, chắc chắn không đủ quần áo cho cục cưng rồi, mình phải mua thêm mới được…”

Dì Tần không ngăn cản mẹ Tần vì chính bản thân bà cũng đang cười tươi như hoa. Sau đó, dì Tần lâng lâng đi vào phòng bếp, trong lòng đang nghĩ cô chủ sẽ cần gấp đôi dinh dưỡng, có vẻ như bà nên nấu thêm canh rồi! Cô chủ rất thích món cá kho dưa cải chua, hay là hôm nay ăn món này nhỉ?

Chú Tần nhìn theo bóng lưng vội vã của hai người phụ nữ, đẩy kính lên, rồi nghiêm trang xoay người rời khỏi. Liệu khoan thêm 5 mét có đủ không nhỉ? Thôi, thông hai phòng với nhau vẫn hay hơn…

Sau khi khám thai, vì Tô Uyển vui vẻ kéo Tần Chấp vào trung tâm thương mại để mua ít đồ nên cả hai vẫn chưa về nhà.

“A Chấp nhìn nè!” Là bộ đồ rùa đen và thỏ con đấy ư? Mắt Tô Uyển sáng lên, nếu cần thì cô sẽ mua mỗi thứ hai bộ.

“A Chấp, có phải cái xe đẩy này rất đẹp không?”

Tần Chấp ôm eo vợ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, như thể chỉ chớp mắt là cô sẽ biến mất vậy. Anh liếc sang thứ cô nói: “Đẹp lắm!” Sau đó xoa đầu cô.

Tô Uyển ngẩng đầu, quay lại hôn lên cằm anh, hai má lúm đồng tiền dần hiện rõ. Cô vui vẻ bảo nhân viên lấy cái xe đẩy, rồi nhìn quần áo, thỉnh thoảng lại ướm thử lên người chồng.

Trên xe đẩy màu hồng phấn có một cái lục lạc tinh xảo, rất giống với sở thích của Uyển Uyển. Nói đâu cho xa, trong garage của họ cũng có một chiếc xe đáng yêu màu hồng như này.

Hừ, mắt thẩm mỹ của bảo bối siêu chuẩn luôn đấy! À, cái tên họ Chu ngốc nghếch không có mắt thẩm mỹ cười nhạo chiếc xe đáng yêu này, nên anh đã tặng cho tên đó một món quà để gã được sánh vai với ông mặt trời.

Ánh mắt của anh bỗng sáng lên khi nhìn thấy đồ bà bầu.

Tần Chấp vừa ôm bảo bối vừa nhờ nhân viên lấy cái đầm kia tới, rồi ướm thử lên người cô. Quả nhiên bảo bối mặc gì cũng đẹp cả!

Sau đó, anh hài lòng bỏ nó vào giỏ.

Thế là Tần Chấp đã tìm được một thú vui mới aka điên cuồng càn quét đồ bà bầu… Biến thành boss mua mua mua… Chồng quần áo dành cho bà bầu ở trong giỏ cũng chất thành núi!

Hai mắt nhân viên nhìn đôi vợ chồng trước mặt sáng như sao, trong lòng thì đang gào thét họ dễ thương quá! Tuy cô ấy không thể nói cụ thể được điểm dễ thương nhưng xung quanh họ giống như tự hình thành một thế giới riêng, bầu không khí cũng hường phấn không kém…

Lúc đôi vợ chồng son về đến nhà thì mọi người đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Mẹ Tần vui vẻ sắp xếp lại đồ đạc trong phòng khách với dì Tần, thỉnh thoảng lại cầm quần áo trẻ con lên nhìn.

Bà thấy Tô Uyển đang nằm lọt thỏm trong vòng tay của con trai thì cười tủm tỉm vẫy tay: “Hai đứa về rồi đấy à? Kết quả kiểm tra thế nào rồi?”

Tần Chấp dìu cô ngồi xuống sofa, hai bàn tay đan xen vào nhau, rồi thuật lại cuộc trò chuyện ở bệnh viện.

Sắc mặt của mẹ Tần tối lại, sau khi nghe Tần Chấp nói hết thì mới bình thường: “Con đừng quá lo, chỉ cần khối u không phát triển thành u ác tính thì u nang cũng khá dễ trị…”

“Khối u lành còn có thể phát triển thành u ác tính nữa ư?!”

Bà lo lắng nhìn về phía Tô Uyển thì thấy con bé đang mỉm cười ngọt ngào, không thể thốt lên những lời tiếp theo. Sau đó, bà nhìn về đứa con trai đang đanh mặt, một cảm giác vi diệu trỗi dậy trong bà… Sự lo lắng ban nãy cũng bay mất.

Tuy vậy, bà vẫn nghiêm túc đáp: “Mẹ nhớ cụ Nhâm là chuyên gia về mặt này…”

Tần Chấp nheo mắt: “Để con đi mời ông ấy!”

“Không cần, để anh con gọi cho ông cụ là được rồi.” Mẹ Tần vẫy tay: “Mấy đứa đừng nóng ruột. Lúc mẹ sinh anh con cũng có một khối u y chang, nhờ có cụ Nhâm đỡ đẻ nên giờ vẫn khoẻ mạnh đây!”

*** ​

Vì có mẹ Tần làm ví dụ, nên Tần Chấp mới ép mình thôi suy nghĩ về khả năng phát triển thành u ác tính của vợ yêu.

Buổi tối, lúc Tần Chấp lấy đồ ngủ cho bảo bối thì đụng phải một bộ quần áo xù xù.

Đây là bộ đồ rùa đen mà anh đã bảo thợ may cho mình.

Anh nheo mắt nghĩ: Hình như hôm nay đã quá ba tháng thì phải…