Thấy vậy, mẹ Tần cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi Tô Uyển.
Một lát sau, tay Tô Uyển khẽ nhúc nhích, chuẩn bị gọt táo.
Cô mới cầm con dao gọt trái cây thì Tần Chấp đi vào, ánh mắt trở nên u ám: “Bảo bối đang làm gì thế?”
Cô chớp mắt: “Em muốn ăn táo~”
Tần Chấp bước tới, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, bàn tay lại lẳng lặng lấy đi con dao trong tay cô: “Bảo bối ngoan, để anh làm nhé.”
Chỉ cần có liên quan đến bảo bối thì anh không dám sơ suất dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
Tô Uyển ngoan ngoãn chớp mắt, rồi buông con dao ra.
Tần Chấp ngồi trên ghế, dùng ngón tay thon dài cầm quả táo lên, rồi chậm rãi gọt nó.
Tô Uyển ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào vỏ táo thật dài, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp giỏi quá!” Lúc nào cô gọt cũng không được liền mạch như anh cả.
Anh nhớ lại cảnh bảo bối gọt táo… Đôi môi khẽ nở nụ cười, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng: “Uyển Uyển để anh gọt là được.”
Tần Chấp ngẩng đầu nhìn cô, môi khẽ nhếch, đôi mắt trong veo, khiến gương mặt tuấn tú như bừng sáng.
Sau khi cắt thành từng miếng nhỏ, cắm lên tăm xỉa răng thì anh mới ngồi xuống giường. Sau đó, anh ôm bảo bối vào lòng, rồi đút cho cô.
“A Chấp ăn chung với em đi!” Cô cũng đút cho chồng một miếng.
“Ừm.” Tần Chấp ung dung ngậm miếng táo, rồi nhấm nháp nó với vẻ lưu luyến.
Tô Uyển ngẩng đầu hôn chồng, cười híp mắt: “Ngon quá!” Sau đó, cô như nhớ ra điều gì, vừa ăn vừa hỏi anh: “A Chấp ơi, em nhớ tụi mình phải đặt tên cho hai cục cưng thì phải?”
Anh nheo mắt, đợi vợ yêu ăn xong một miếng thì mới đút miếng tiếp theo, thuận tay chùi đi chút nước dính bên môi cô. Sau đó, anh cười tủm tỉm hỏi: “Ừm đúng rồi. Bảo bối muốn đặt tên cho tụi nhỏ là gì nè?”
Cô suy nghĩ một lát rồi bĩu môi, nói với vẻ khó xử: “Em không biết.”
Tần Chấp hài lòng nheo mắt, trong đôi mắt ánh lên vẻ đã đoán được.
Tô Uyển bỗng ngồi sát vào lòng chồng: “A Chấp ơi, ba mẹ đã nghĩ ra tên cho các cục cưng chưa?”
Tần Chấp nhớ lại cảnh ba mẹ mình ôm từ điển tra cứu, ngoài mặt lại vô cảm đáp: “Chưa đâu.”
Cô cau mũi, quay sang hôn cằm chồng yêu: “Vậy thì chỉ còn mỗi A Chấp thôi!” Cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng rực: “A Chấp giỏi như vậy thì đặt tên chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
“Ừm.”
Tần Chấp đang định “từ chối” để được bảo bối hối lộ:…
Anh vừa thấy ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh của bảo bối thì miệng đã không nhịn được mà đồng ý mất tiêu.
Tần Chấp bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều.
Anh vuốt tóc vợ, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cười nói: “Bảo bối thấy Tần Đại Bảo và Tần Nhị Bảo được không?”
Tô Uyển đang tập trung suy nghĩ bỗng nhíu mày khi nghe hai cái tên này: “Không chịu, không chịu đâu.” Sau đó, cô nhìn về phía chồng: “A Chấp nghĩ thêm lần nữa đi mà!”
Anh nheo mắt, đôi môi khẽ nhếch: “Tần Nhất và Tần Nhị thì sao?”
Cô chớp mắt, do dự hỏi: “Hay là… A Chấp lại nghĩ thêm một lần nữa?”
“Ha ha~” Tần Chấp thấy dáng vẻ rối rắm của bảo bối liền bật cười, cưng chiều hôn lên trán cô: “Bảo bối đáng yêu quá!”
Cô đáng yêu chỗ nào chứ? Tô Uyển bĩu môi, hừ nhẹ rồi cắn ngón tay của chồng, sau đó còn dùng răng mài qua mài lại.
Lúc hàm răng nho nhỏ chạm vào ngón tay, hơi thở ấm áp của cô cũng theo đó mà xuất hiện, khiến cho tiếng cười của anh bỗng ngưng bặt. Một cảm giác ngứa ngáy truyền từ ngón tay đến thẳng trái tim, khiến đôi mắt của anh tối sầm lại.
Anh hít một hơi thật sâu rồi hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, anh sai rồi.” Sau đó, anh khẽ nhúc nhích ngón tay: “Nhả ra nhé bảo bối?”
Ánh mắt cô trở nên ngọt ngào khi nghe tiếng nói trầm thấp của chồng, nhả ra ngón tay, rồi hừ nhẹ.
Tần Chấp vừa cười vừa rút tay mình về. Lúc anh cười, từ từ khóe mắt đến lông mày đều dịu lại, hôn lên trán vợ yêu rồi dịu dàng nói: “Tên của cục cưng sẽ là Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ.”
Câu này không còn là một câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Tô Uyển chớp mắt, hơi ấm từ cái trán như truyền thẳng vào lòng cô.
Tư Triều và Tư Mộ - Ngày đêm tương tư và nhớ nhung người.
Từ nay về sau, mỗi một tiếng gọi sẽ là bằng chứng cho việc anh yêu em.
***
Ba Tần đang ngồi trầm ngâm tra cứu từ điển trong một căn phòng thấy Tần Chấp mặt mày tươi rói thì bỗng có cảm giác không lành.
Mẹ Tần đang nhìn chằm chằm hai cục cưng ngủ trưa cũng ngước lên: “Có chuyện gì vậy A Chấp?”
“Mẹ.” Tần Chấp nheo mắt, cười nói: “Con mới đặt tên cho tụi nhỏ xong…”
Ba Tần khép cuốn từ điển lại, đôi mắt u ám.
Sau đó, Tần Chấp liền nói: “Tên của tụi nhỏ sẽ là Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ.”
Ngày đêm tương tư và nhớ nhung người á hả?
Bộ tên của hai đứa cháu ngoan của bà là để con tỏ tình sao?!
Tuy vậy… Mẹ Tần phải công nhận rằng trái tim thiếu nữ trong bà đã bị đánh thức khi nghe hai tên này.
Điềm không lành của ba Tần không sai chút nào. Sau khi Tần Chấp rời khỏi, mẹ Tần liền đấm ông một cú, miệng còn lẩm bẩm: “Tại ông hết! Nếu không phải ông đặt tên chậm thì thằng út sẽ không nghĩ ra cái tên sến rện như này… Đều tại ông…”
Ba Tần kìm lại nỗi oan ức:…
***
Hôm sau, bác sĩ tháo băng gạc cho Tô Uyển, quan sát vết mổ của cô rồi tuyên bố cô đã có thể xuất viện.
Sau khi vội vàng dặn dò những việc cần lưu ý với khuôn mặt lạnh tanh, nữ bác sĩ hộc tốc chạy ra khỏi phòng bệnh, trông chẳng khác gì đang bị thú dữ đuổi theo vậy.
Tô Uyển quấn chăn tựa đầu lên vai chồng, rồi hỏi: “Bác sĩ này trông có vẻ khá vội vã, bây giờ bà ấy đang rất bận sao?”
Tần Chấp nheo mắt, thu hồi ánh mắt rồi trả lời tỉnh bơ: “Chắc bà còn phải khám cho nhiều người bệnh ấy.”
Anh không muốn bảo bối tốn quá nhiều “thời gian và công sức” với người lạ, bèn xoa đầu cô như một cách chuyển chủ đề: “Anh phải dọn dẹp đồ đạc rồi.”
Tần Chấp nheo mắt hỏi tiếp: “Bảo bối có chán không? Em có muốn xem phim không?”
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Em muốn nhìn A Chấp cơ.”
Thấy cô như vậy, ánh mắt vặn vẹo của Tần Chấp vì bảo bối suy xét quá lâu biến mất nhanh như một cơn gió.
Đúng vậy, bảo bối cứ nhìn mỗi anh thôi nhé.
Tần Chấp hôn lên đỉnh đầu vợ, cụp mắt che khuất đôi mắt sâu hun hút của bản thân. Nỗi sợ hãi mất cô đã khiến dã thú trong lòng anh xổng chuồng, dù giờ nó đã quay lại chuồng thì làm sao anh có thể trở lại bình thường nữa chứ?
Vì Tần Chấp không muốn người khác đụng vào đồ của mình và bảo bối, nên anh luôn tự tay sắp xếp quần áo cho vợ chồng họ.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, bàn tay nắm chặt áo lót. Sau đó, anh hít lấy hít để như thằng nghiện gặp ma tuý. Xem ra cô không mặc mấy thứ đáng yêu này được nữa rồi.
Ánh mắt anh sâu thẳm, bỏ chúng nó ra một góc riêng, quyết định sẽ cho mấy thứ vào cái rương quý giá của mình.
Sau khi thu dọn toàn bộ đồ đạc của cô và sắp xếp đâu ra đấy, anh mới lấy ra thứ mà hôm qua mình mới mua, chuẩn bị thay quần áo cho vợ yêu.
“A Chấp đang cầm gì vậy?”
Tần Chấp nở một nụ cười mờ ám: “Đây là thứ mà hôm qua anh chạy ra ngoài mua ấy. Bảo bối xem thử có thích không nè.”
“Vâng ạ!” Tô Uyển nhận lấy rồi mở nó ra, sau đó hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao A Chấp lại mua áo lót mới cho em vậy?”
Anh cười cười, tỏ vẻ như mình chỉ vô tình xoa cặp thỏ ngọc: “Vì Uyển Uyển lại trưởng thành rồi.”
Tô Uyển không để ý mấy, chỉ cúi đầu nhìn ngực mình, hình như là thế thật…
Sau vài ngày, mẹ Tô thấy con gái vẫn bình an vô sự thì bà liền dẫn ba Tô về nhà. Vậy nên, lúc Tần Chấp ra ngoài thông báo về việc xuất viện thì chỉ có mỗi ba mẹ Tần ở đó. Khi hay tin, cả nhà họ liền bắt tay làm thủ tục xuất viện, chỉ một lát là đã có thể về nhà.
Tuy Tô Uyển đã ở đây một tháng nhưng Tần Chấp cứ khăng khăng rằng phải ở cữ hai tháng mới được. Vì vậy, anh đã trùm cô kín mít bằng một cái chăn, sau đó bế vợ yêu lên xe với ba mẹ Tần.
Các bác sĩ tiễn gia đình họ đến tận cửa bỗng có ảo giác rằng bản thân đang nhìn thấy ba cục cưng thì đúng hơn.
Khi về đến nhà, Tần Chấp mới chịu bỏ vợ yêu xuống giường. Cô cựa quậy một hồi lâu mới thò đầu ra khỏi cái chăn được, khuôn mặt đỏ phừng vì thiếu ôxi.
Cô ấm ức tựa đầu vào thành giường, bĩu môi nói: “Nóng quá.”
Anh dịu dàng dỗ dành vợ yêu: “Bảo bối ngoan nào, ở cữ không được ra gió đâu~”
“Đã qua một tháng rồi mà, với lại…” Cô cúi xuống ngửi cánh tay mình, tủi thân chớp mắt: “Người em hôi lắm…”
Anh mỉm cười, vùi đầu vào cổ cô, rồi thè lưỡi ra liếm: “Uyển Uyển ngoan, em vẫn thơm ngào ngạt luôn~”
Tô Uyển chớp mắt, nhìn đôi mắt đen láy của chồng, rồi lại ngửi tay mình. Cô bĩu môi, rồi nhào vào lòng anh: “Em không biết đâu, dù sao thì em cũng muốn A Chấp giống em cơ~”