“Xin chúc các khán giả đang xem chương trình này một buổi tối tốt lành!”
“Chào mừng mọi người đến với Chương trình giải trí tốc hành vào mỗi tối thứ sáu!”
“Tôi là MC Lý Hi!”
“Còn tôi là MC Hà Nguyệt!”
Chương trình giải trí tốc hành là một chương trình lâu đời ở trong nước. MC Lý Hi lại là MC quốc dân, địa vị vững chắc, tính cách ôn hoà nên có rất nhiều chương trình mời anh ta làm MC.
Hà Nguyệt cũng khá nổi tiếng, không những rất hoạt bát trên sân khấu mà còn hơi “điên”, họ vừa hay có thể phối hợp ăn ý với nhau trong cùng một chương trình.
Vì họ là bạn từ nhỏ nên phối hợp nhịp nhàng, người tung kẻ hứng, đùa giỡn một lát thì đã khuấy động được không khí.
“Được rồi, chúng tôi không nói lan man nữa, giờ vào chủ đề chính thôi. Mọi người có biết hôm nay chương trình mời ai đến không?” Lý Hi thấy bầu không khí đã đủ sôi động thì cười nói sang chuyện chính.
Khán giả kích động gào tên của thần tượng.
“Thiên hạ!”
“Nam thần Triệu!”
“Lệ Lệ!”
“Bingo.” Hà Nguyệt vẫy vẫy ý bảo mọi người tạm dừng, chớp mắt, khoa trương làm một động tác chào mừng: “Hoan nghênh đoàn làm phim Thiên hạ!”
“A a a a a a!”
“Nam thần Triệu!”
“Lệ Lệ!”
Nối gót bước đi của các thần tượng là tiếng hét ầm trời của fan nhà họ.
Nhưng trong đó không có ai gọi tên của Tô Uyển cả.
Bộ trong đây không có fan của Tô Uyển ư? Fan cuồng Dương Dương dưới khán đài có thể nói cho bạn biết rằng: Làm gì có chuyện đó chứ. Bây giờ, chỉ cần bạn hỏi đại một người nào đó thì họ cũng biết ảnh hậu Tô sẽ không tham gia mấy chương trình giải trí hay hỏi đáp này cho xem.
Boss Tần: Uyển Uyển không cần phải tham gia mấy tiết mục như này.
Các minh tinh khác:… Ha ha.
Fan cuồng: Uyển Uyển của chúng tôi đã bị sủng tuỳ hứng vậy đó! Là kiểu tuỳ hứng đáng yêu đấy nhé!
“Suỵt!” Hà Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi, giả bộ làm mặt quỷ: “Mọi người không muốn nghe thần tượng của mình nói chuyện sao?! Vậy thì thời lượng của họ sẽ dành hết cho tôi nhé!”
“không được!” Mọi người đồng loạt la lên.
Lý Hi giữ chặt Hà Nguyệt, vừa cười vừa đưa micro cho Triệu Thân: “Được rồi, không giỡn nữa. Triệu Thân tự giới thiệu về mình đi nào.”
“Xin chào mọi người đang xem chương trình, tôi là Triệu Thân, đóng vai nam chính Lệ Dương - Đại tướng quân chinh chiến khắp nơi trong Thiên hạ.” Triệu Thân nhận micro, cúi xuống rồi bình tĩnh nói.
“Chào mọi người, tôi là Dương Lệ Lệ, đóng vai nữ phụ số hai, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của nam chính.”
Khi Tô Uyển mở TV lên thì chương trình mới bắt đầu nên cô vừa hay nhìn thấy Triệu Thân nở một nụ cười với các fan sau khi đưa micro cho Dương Lệ Lệ.
“Ủa?” cô nuốt xuống miếng trái cây bên mép, thuận miệng nói: “Nhìn anh ta không giống lúc bình thường lắm.”
“Ai cơ?” Tần Chấp nhìn qua, bình tĩnh hỏi.
“Người này nè.” cô vươn tay chỉ trên TV cho anh thấy.
“không giống chỗ nào?” anh nheo mắt, lẳng lặng đổi quả táo mình đã chọn thành trái quýt.
“Hơi chua nhưng ăn rất ngon!” cô nhíu mày, sau đó vui sướng nói. cô nhổm dậy, lấy mấy múi quýt còn lại đưa đến bên miệng anh, nhìn anh với vẻ mong đợi.
Cả cô và anh đều thích ăn trong ngọt có chua như thế này.
“Ừ, ngon lắm!” anh cũng không từ chối, lỗ tai lặng lẽ giật giật, ý bảo bảo vệ mua loại quýt trong ngọt có chua này nhiều hơn.
Lúc bấy giờ, cô mới hạnh phúc nằm lại chỗ cũ, hai mắt sáng rực. Sau đó, cô chợt nhớ đến câu hỏi của anh: “Lệ Dương không phải như vậy!” cô suy nghĩ một lát rồi ồ lên: “anh ta cạo râu rồi!”
“Hử? Chỉ cạo râu thôi mà em đã không nhận ra anh ta rồi à?” Cảm xúc không tên trong mắt anh biến mất, vẻ mặt bình tĩnh như thường, cưng chiều nhéo mũi vợ: “Nếu anh cạo râu thì em có còn nhận ra anh không đấy?”
“Dĩ nhiên rồi!” cô khịt mũi: “Lúc nào em cũng có thể nhận ra anh cả.”
“Ừ.” anh cười, sau đó cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt sáng lấp lánh của cô: “Uyển Uyển của anh.” Kèm theo đó là nụ hôn nồng cháy.
Khi Tô Uyển hoàn hồn nhìn về TV thì chương trình đã chiếu được một lúc rồi.
Bây giờ, MC Lý Hi đang ôn hoà hỏi một số việc về đoàn làm phim.
“Lúc ở trong đoàn làm phim có chuyện gì thú vị hoặc để lại dấu ấn sâu đậm cho anh không?” Lý Hi tò mò hỏi Triệu Thân.
“Ừm…” anh ta trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện để lại dấu ấn sâu đậm chắc là cơm hộp của đạo diễn Vương rồi.”
“Rất khó nuốt.” anh ta nhíu mày nghĩ ngợi, giống như không muốn nhớ lại vậy, sau đó thở dài nói tiếp: “không ai trong chúng tôi có thể tìm được những miếng thịt đã bị giấu đi mất cả.”
“thật sao?” Lý Hi thốt lên với vẻ khó tin.
“thật mà!” Triệu Thân gật đầu, cười đáp: “anh cứ nhìn biểu cảm của mấy người còn lại là sẽ biết ngay thôi.”
“Chuyện này thì tôi có thể làm chứng! Tôi đã nhìn thấy thật đấy!” Hà Nguyệt giơ tay lên, son sắt thề.
“Ban nãy Triệu Thân vừa dứt lời thì…” cô nhăn mặt lại, mím môi, phóng đại biểu cảm của các khách mời. “Biểu cảm của mọi người đều là như vậy đấy.” Đúng là thê thảm không nỡ nhìn luôn.
Chỉ trong một thoáng, trường quay liền ngập trong tiếng cười.
Lý Hi không cười nữa, tiếp tục phỏng vấn, tò mò hỏi: “Tôi nghe nói Thiên hạ được đầu tư tận 1 tỷ lận mà? Sao lại cho mọi người ăn cơm hộp kiểu này vậy?”
“Đạo diễn Vương nói tiền phải kiếm từ trên lưỡi kiếm nên phải tiết kiệm.” Triệu Thân vừa cười vừa nói.
Nam phụ số hai bổ sung thêm: “Đúng vậy, trích lời của đạo diễn Vương là như thế này: “Khụ khụ, mấy cô cậu có thịt ăn là may lắm rồi.” nói xong, cậu tủi thân nói: “Nhưng chúng tôi không thấy nó mà!”
Giới giải trí là chỗ nào chứ? Những người có thể đi đến ngày hôm nay thì làm gì có ai không biết nên nóigì vào lúc nào chứ? Nhất là khi đi quảng bá cho phim. Họ đã tập luyện nên nói gì và nói như thế nào cho khéo trước khi lên sân khấu cả rồi.
“Vậy còn Lệ Lệ thì sao? Có chuyện gì khiến cô nhớ mãi không?” Khó khăn lắm Hà Nguyệt mới nhịn cười được, vỗ cái bụng đang bị đau vì cười quá nhiều của mình rồi hỏi Dương Lệ Lệ.
Dương Lệ Lệ suy nghĩ rồi thở ngắn than dài: “Lúc mình ăn cơm hộp thì phải nhìn người ta ăn bữa trưa tình yêu!”
“Wow!!!” Khán giả đột nhiên gào lên.
“Ha ha ha.” Hà Nguyệt đã cố gắng nhịn nhưng vẫn bật cười thành tiếng: “Ha ha, sẵn tiện còn bị nhét một ngụm thức ăn cho chó luôn phải hơm?!”
Dương Lệ Lệ đau khổ gật đầu.
Hà Nguyệt nháy mắt: “Mọi người có biết đó là ai không?”
“Ảnh hậu Tô!” Fan cuồng đồng loạt hét lên. Nếu so ngược cẩu thì có mấy ai có thể thắng được Uyển Uyển của tụi tui chứ!