Không thể nào, không thể vì mấy lời phán đoán của người khác mà cô nghi ngờ tình cảm của anh được.
Người khác nói coi như bỏ qua, anh đối với cô như thế nào, không phải chỉ có mình cô biết rõ nhất sao.
Chắc là do cô ở nhà buồn chán quá lâu rồi nên mới suy nghĩ lung tung như vậy.
Lộ Lê thấy hôm nay thời tiết cũng không tồi, vì thế quyết định đi ra ngoài.
Kiều Giai Nhất đang đi hẹn hò với bạn trai, Lộ Lê đành phải mang theo Thiên Vĩnh đi dạo phố mua sắm.
Cô mua quần áo giày dép túi xách một hồi xong quả nhiên cảm thấy vui vẻ lên không ít, ra khỏi cửa hàng Dior, nhìn thấy cửa tiệm đối diện đang trang trí, giống như chuẩn bị đổi bảng hiệu.
Chuyện này cũng không phải chuyện lạ gì, chỉ là Lộ Lê nhìn thấy công nhân đem logo đi ngang qua, phát hiện là logo của YING.
Là nhãn hiệu YING của Bạch Thiên Nghênh.
Lộ Lê nhớ tới lần trước có gặp mặt Bạch Thiên Nghênh ở suối nước nóng.
Bảo sao cô ta muốn ra mắt bộ sưu tập ở thành phố S, hóa ra là muốn mở một cửa hàng trong nước.
Lộ Lê biết Kiều Giai Nhất thích phong cách của YING, vì thế cô cầm điện thoại lên chụp hình cửa tiệm đang trang trí, gửi qua cho Kiều Giai Nhất xem, chúc mừng cô ấy về sau có thể trực tiếp mua đồ ở thành phố S rồi.
Kiều Giai Nhất liền trả lời: 【Tớ biết lâu rồi! 】
【 Bạch Thiên Nghênh trước đây có đăng instagram thông báo!】
【Cô ấy còn đăng cả ảnh chụp thời cấp ba, hơn nữa mối tình đầu của cô ấy cũng là từ thời cấp ba đó! Cậu đi xem ảnh đi, nhìn đẹp đôi lắm, thật sự rất hâm mộ luôn! 】
Kiều Giai Nhất còn gửi ảnh của Bạch Thiên Nghênh qua cho Lộ Lê xem.
Lộ Lê vốn dĩ không có hứng thú, nhưng Kiều Giai Nhất đã gửi rồi thì cô vẫn mở lên nhìn thử xem.
Bạch Thiên Nghênh nhìn cũng sáng sủa, có chút xinh đẹp, mặt của mối tình đầu bị che mờ, hai người đều mặc đồng phục, nhìn vô cùng hiền lành, vô hại, Bạch Thiên Nghênh rất xứng với danh xưng bông hoa trắng nơi vườn trường.
Lộ Lê trả lời Kiều Giai Nhất: 【 không tồi. 】
Cô vốn dĩ không định xem lại, nhưng là liếc qua một cái lại phát hiện, bộ đồng phục trong ảnh của Bạch Thiên Nghênh có chút quen mắt.
Lộ Lê phóng to ảnh lên, nhìn logo bên ngực trái trên bộ đồng phục, có chút kinh ngạc.
Là đồng phục trường trung học tốt nhất thành phố S.
Điểm này cũng không quan trọng, chủ yếu là cô nhớ chồng cô cũng tốt nghiệp trường này.
Không ngờ bọn họ lại có duyên như vậy.
Lộ Lê bỏ điện thoại xuống, nghĩ hôm nay mua cũng đủ rồi, chuẩn bị về nhà, lúc này bên cửa tiệm YING phía đối diện có người bước ra.
Là Bạch Thiên Nghênh, cô ta bước ra từ cửa tiệm, phảng phất như đang quảng cáo phong cách của YING: Tinh xảo mà ưu nhã.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, hai người đang nói chuyện gì đấy. Người đàn ông kia trông có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi, trong tay còn cầm bản vẽ, có lẽ là nhà thiết kế nội thất.
Lộ Lê lắc đầu, không biết vì sao Kiều Giai Nhất lại thích loại khí chất này trong khi cô vốn không hợp với phong cách đó. Lúc Lộ Lê đang chuẩn bị đi, Bạch Thiên Nghênh ngẩng đầu lên, có vẻ đã thấy cô.
“Lộ tiểu thư.” Cô ta nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lộ Lê quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Thiên Nghênh gật gật đầu với nhà thiết kế, người cũng rời đi, cô ta lại quay về phía cô, tươi cười.
Bạch Thiên Nghênh bộ dáng thướt tha mà đi tới, vươn tay ra: “Xin chào, không ngờ lại gặp Lộ tiểu thư ở đây.”
Lộ Lê cũng gật đầu, bắt tay Bạch Thiên Nghênh một chút: “Xin chào.”
Bạch Thiên Nghênh nhìn Thiên Vĩnh phía sau Lộ Lê.
Lộ Lê giới thiệu một chút: “Là trợ lý của tôi.”
Thiên Vĩnh gật đầu chào hỏi với Bạch Thiên Nghênh một chút.
Bạch Thiên Nghênh nhìn Thiên Vĩnh trong tay mang theo túi mua sắm: “Lộ tiểu thư qua đây mua sắm sao?”
Lộ Lê cười: “Chỉ đi dạo một chút thôi.”
Bạch Thiên Nghênh ra bộ khó xử: “Thật hâm mộ Lộ tiểu thư, cô cũng thấy đó, gần đây có chút chuyện nên tôi bận vô cùng, nếu không đã mời cô uống một tách trà rồi.”
Lộ Lê: “Cảm ơn, lần sau gặp uống cũng được.”
Không biết vì sao, Bạch Thiên Nghênh khiến cô cảm thấy không thoải mái, phảng phất như đang nói cô vô công rồi nghề, cả ngày chỉ biết dạo phố tiêu tiền, uống trà chiều, làm phu nhân đoan trang, lúc ở nhà thì ăn bám bố mẹ, lúc gả đi thì ăn bám chồng.
Bạch Thiên Nghênh: “Lễ ra mắt bộ sưu tập mới của YING, hy vọng Lộ tiểu thư có thể đến tham dự.”
Lộ Lê gật gật: “Được.”
Cô cố gắng phớt lờ cảm giác không thoải mái kia, cho là bản thân suy nghĩ nhiều thôi.
Thời đại học cô học chuyên ngành kinh doanh, là trong nhà an bài cho, cô cũng không quá thích chuyên sâu lắm. Tuy lúc tốt nghiệp thành tích cũng không tệ, nhưng vừa tốt nghiệp đã gả cho người ta, những gì học xong cũng chả có chỗ dùng, bất quá cô không thích đi làm công ty, cho nên có dùng được hay không cũng không quan trọng.
Hai người nói đôi ba câu, Lộ Lê cũng từ biệt Bạch Thiên Nghênh. Cô nhớ tới lời Bạch Thiên Nghênh nói, liền lấy điện thoại nhắn wechat cho Trì Thầm Yến:
【Ông xã, anh sẽ không ghét bỏ em chỉ vì em không biết kiếm tiền, chỉ biết tiêu tiền chứ? 】
【Có phải ai cũng thầm mắng em chỉ biết tiêu xài phung phí nhưng không dám nói trước mặt em không?】
【 dẩu miệng.jpg( version Lộ Lê) 】
Trong văn phòng, Trì Thầm Yến thấy Lộ Lê nhắn wechat cho anh.
Lúc anh đọc được tin nhắn, trên mặt có chút ngờ vực.
Lộ Lê sao tự nhiên lại hỏi anh cái này.
Ba năm trước đây, lúc hai người vẫn còn là vợ chồng plastic, anh mỗi tháng đều đưa tiền tiêu vặt cho cô, lúc đó cũng không thấy cô nói gì.
Thật ra lúc Lộ Lê kết hôn cô cũng không định dùng tiền của anh, Lộ gia cấp cho cô cũng đủ dùng, là anh chủ động đưa tiền cho cô, muốn cô về sau có thể dựa vào anh.
Lộ Lê hai tháng đầu tuy cầm thẻ của anh nhưng cũng không có tiêu xài gì, vì thế anh liền chủ động đem chuyện lo tiền tiêu vặt cho cô trở thành chuyện của mình, Lộ Lê thấy anh đã nhiệt tình như vậy, một lòng muốn nuôi cô, thì cũng đồng ý dùng thẻ của anh.
Trì Thầm Yến nhìn sticker Lộ Lê gửi qua, không nhịn được cười.
Anh đáp lại: 【 Sẽ không có như vậy.】
【 Em bây giờ rất tốt.】
Lộ Lê thấy tin nhắn trả lời của anh mới cười một cái
【muah~.jpg(version Lộ Lê) 】
Thiên Vĩnh đưa Lộ Lê về nhà xong, lại như thường lệ mà báo cáo cho Trì Thầm Yến hôm nay phu nhân đi đâu làm gì.
Trì Thầm Yến nghe đến chuyện Lộ Lê ra ngoài gặp được nhà thiết kế Bạch Thiên Nghênh, hai người có nói chuyện vài ba câu, anh sửng sốt một chút.
Anh không biết Lộ Lê khi nào đã quen biết Bạch Thiên Nghênh.
Nếu không phải do Thiên Vĩnh nhắc đến, anh cũng đã quên mất bản thân mình rất lâu, rất lâu rồi không còn nhớ đến cái tên Bạch Thiên Nghênh này.
Có một lần đã nhắc tới, là 5 năm trước, lúc đó truyền thông trong nước đưa tin về nhà thiết kế Hoa kiều Bạch Thiên Nghênh có đồ án tốt nghiệp được giải thưởng quốc tế, lại còn nói được giải thưởng trên là vì bộ sưu tập đó nhằm kỷ niệm mối tình đầu.
Lúc đó anh mới tiếp nhận Thịnh Cảnh, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, chỉ lâu lâu mới đọc tin tức một chút.
Lúc nhìn thấy mấy chữ “mối tình đầu” kia, anh cũng chẳng thấy có liên quan gì đến mình.
Bạch Thiên Nghênh vì thành tích học tập tốt, nên đã được đặc cách chuyển từ một trường cấp ba bình thường đến trường trung học ở thành phố S.
Trì Thầm Yến đột nhiên phát hiện bản thân anh cũng không nhớ rõ mọi chuyện bắt đầu như thế nào, cũng không nhớ vì sao lại chấm dứt, chỉ nhớ rằng lúc học lớp mười hai, hai người có qua lại với nhau trong vòng nửa học kỳ.
Trì Thầm Yến bắt đầu sắp xếp lại văn kiện trên bàn làm việc.
Có một số việc đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, làm người luôn phải nhìn về phía trước. Nếu hai đường thẳng song song đã từng giao nhau, sau đó lại tách ra, có lẽ đã định sau này cũng chỉ mãi là hai đường song song mà thôi.
……
Lộ Lê về đến nhà, đem túi quần áo giao cho người làm cất vào phòng quần áo, sau đó nhắn tin cho Kiều Giai Nhất, kể cho cô nghe chuyện hôm nay gặp phải Bạch Thiên Nghênh.
Sau đó, cô cũng kể một chút chuyện hôm nay nói gì với Bạch Thiên Nghênh.
Lộ Lê: 【Có phải tớ suy nghĩ nhiều rồi không?】
【Làm phu nhân hào môn thì sao, làm phu nhân hào môn có gì không tốt? Mỗi ngày không cần lo chuyện ăn uống, cũng không phải đi làm, còn có ông xã biết kiếm tiền cho tiêu, cuộc sống thế này ai mà chẳng muốn. 】
【Cậu nói xem trên đời này những người phụ nữ vì sự nghiệp, người ta vô cùng khen ngợi. Dù sao người ta cũng có sẵn khả năng với tài năng rồi, nếu khen bọn họ hết lời thì có khác nào đang hạ thấp những người phụ nữ không có việc làm như chúng ta không chứ? 】
【Mà cũng đâu phải chúng ta cướp của ai đâu, lựa chọn của mỗi người không thể giống nhau】
Lộ Lê nhắn hết một tràng tin nhắn, đợi Kiều Giai Nhất trả lời.
Bình thường Kiều Giai Nhất cầm điện thoại không buông, nhắn tin qua là sẽ nhận được phản hồi liền. Lúc này không biết tại sao cô đợi cả mười phút rồi cũng chưa thấy nhắn lại nữa.
Lộ Lê còn “poke” một cái.
Rốt cuộc cũng thấy Kiều Giai Nhất nhắn lại.
【Cậu…hôm nay gặp Bạch Thiên Nghênh?】
Lộ Lê: 【Đúng vậy, lúc đó cô ta đang đi giám sát việc trang trí cửa hàng. 】
Kiều Giai Nhất muốn nhắn gì đó nhưng lại thôi, giống như cảm thấy việc nhắn tin thật rườm rà. Cuối cùng trực tiếp gọi cho Lộ Lê.
Lộ Lê bắt điện thoại: “Sao? Cậu thấy tớ nói có đúng không?”
Kiều Giai Nhất ở bên kia không nói gì mà chỉ hít vào một hơi, cảm thấy tình thế bây giờ phát triển hơi giống hài kich rồi: “Chiều nay tới với bạn trai đi hẹn hò.”
Lộ Lê: “Biết mà, tớ rủ mà cậu không đi chung, nói cái này làm gì?”
Kiều Giai Nhất: “Trì Thầm Yến đã nói chuyện với cậu chưa?”
Lộ Lê không biết chuyện này có liên quan gì đến anh: “Nói cái gì cơ?”
Kiều Giai Nhất: “Ờ…hôm nay lúc tớ gửi ảnh qua cho cậu đó, bạn trai của tớ ở bên cạnh cũng xem được.”
Lộ Lê: “Sau đó thì sao?”
Kiều Giai Nhất: “Anh ấy học cấp ba trong nước, nhìn ảnh thì nhận ra, Bạch Thiên Nghênh là bạn cùng trường với anh ấy, học chung một trường cấp ba.”
“Chồng của cậu, Trì Thầm Yến, hình như cũng học trường cấp ba của thành phố S đúng không?”
Lộ Lê hơi nhíu mày: “Thì sao?”
Kiều Giai Nhất muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thán một tiếng: “Tớ không định nói đâu.”
“Nhưng mọi chuyện cũng đều là quá khứ rồi.”
Cách nói này của Kiều Giai Nhất càng khiến Lộ Lê thêm tò mò.
Ngoài tò mò ra, còn cảm thấy có điềm không lành.
Cô nói: “Cậu mau nói đi, đừng hòng gạt tớ.”
“Được thôi.” Kiều Giai Nhất thở dìa, “Bạn trai của tớ, cùng với Bạch Thiên Nghênh và chồng cậu đều học chung một trường cấp ba. Anh ấy nói hồi năm lớp 12, chồng cậu và Bạch Thiên Nghênh có qua lại với nhau.”
“Chồng cậu soái như vậy, trong nhà có tiền, thành tích cũng tốt, đúng chuẩn giáo thảo rồi, cho nên thành đôi với bông hoa trắng cũng là chuyện bình thường, những người cùng lứa trong trường hồi đó ai cũng biết.”
Kiều Giai Nhất thấy Lộ Lê bên kia không nói gì, lại nói tiếp.
“Nhưng mà tớ cảm thấy cũng không đến nỗi vậy! Mười năm qua đi rồi ai mà nhớ rõ như vậy nữa! Hơn nửa con chó nhà tớ trí nhớ cũng không tốt lắm, sinh nhật tớ còn quên, có thể là anh ấy nhầm rồi.”
“Hơn nữa, dù có thật là như vậy, cũng đều là quá khứ rồi. Làm người, là phải biết nhìn về phía trước.”
“Con chó nhà tớ ở Mỹ còn có bạn gái cũ, sau này mới quen tớ!”
“Mà Bạch Thiên Nghênh cũng bày lắm trò ghê, chia tay tốt nghiệp rồi còn bày đặt làm tác phẩm kỷ niệm bạn trai cũ, ghê muốn chết.”
“Tớ sẽ không mua đồ của cô ta nữa! Instagram cũng không follow luôn!”
“Còn dám chạy tới gặp cậu, thật không biết thân phận của cậu mà né xa sao? Cô ta làm vậy là ý gì chứ?”
“Trì Thầm Yến chắc là biết cô ta bitchy (*) như vậy nên mới chia tay đó.”
“Còn nữa, cấp ba cũng đâu phải nhỏ nhắn gì, cũng có thể hiểu chuyện yêu đương rồi. Chồng của cậu bây giờ đối với cậu là tình so kim kiên, tình thâm như biển, này này….”
Kiều Giai Nhất đang nói nửa chừng, nghe tiếng động lớn bên phía Lộ Lê. Hình như là điện thoại của cô rớt xuống đất.
(*) nguyên tác convert là “bích trì”, mình nghĩ chắc là bitchy đó, kiểu như tính tình đanh đá, giả vờ, kiểu không phải dạng vừa đâu.