Nghe Trác Bằng báo cáo xong, hắn lúc này vẫn cầm chiếc nhẫn xoay qua xoay lại mà không hề lên tiếng. Chỉ đưa mắt ngắm nghía chiếc nhẫn đang xoay trên tay, có trời mới đoán được là lúc này hắn đang suy tính điều gì…
Không khí trên xe lại rơi vào trạng thái im lặng như thế cho đến khi băng qua cánh rừng cuối cùng đến khu nghĩa trang. Đột nhiên hắn nhàn nhã lên tiếng:
“Đã cử người bắn tỉa”
“Vâng. Lão đại, lần bắn tỉa này Hoàng Khâu cậu ấy nói sẽ trực tiếp thực hiện”
Trác Bằng lúc này cũng đã đổi cách xưng hô từ “Hàn tổng” sang “Lão đại”. Khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của một thủ lĩnh dưới trướng Trạch Âu.
Hàn Trạch Âu vẫn im lặng. Hắn trước giờ không thích nói nhiều, con người hắn chỉ thích dùng hành động để chứng minh. Nếu hắn không nói gì nghĩa là hắn là ngầm đồng tình với cách làm của Hoàng Khâu.
Chiếc Mercedes vừa đỗ ở trước khu nghĩa trang chưa được 5 phút hơn thì phía sau đã có ánh đèn xe chiếu đến. Nếu đoán không lầm thì ánh đèn đó là xe của Giang lão gia. Do xe hắn đậu ở góc khuất nên đám thuộc hạ của Giang lão gia ngây ngốc không phát hiện ra điểm bất thường ở phía bụi cây hướng tây khu nghĩa trang.
Giang lão gia vừa bước xuống xe, thuộc hạ của ông vốn định đi theo bảo vệ, nhưng ôngđã lên tiếng
“Không cần đi theo, các ngươi cứ đứng đợi ở ngoài ”
Nói rồi, ông chống gậy đi thẳng vào bên trong đến cuối đường rẽ trái đi thêm khoảng 100 mét nữa là đã đến nơi an nghĩ của Giang Thanh Hải và Ngọc Lan Lan-vợ của Thanh Hải, cũng là mẹ của Giang Thanh Hân. Đứng trước mộ, nhìn bức ảnh trên bia đá một lúc lâu, ông mới cất giọng
“Các con trên thiên đàng hãy an tâm, đừng lo lắng cho Tiểu Hân. Con bé lớn lên rất xinh đẹp, mắt con bé cũng đã khôi phục, nó cuối cùng cũng có thể thấy lại ánh sáng rồi.Ngoài ra, con bé năm ngoái cũng đã kết hôn, chồng của nó là Hàn Trạch Âu... Hôm nay, con bé có gọi cho ta, nó khóc rất nhiều nhưng người làm ông như ta không biết nên làm như thế nào mới an ủi được tâm hồn của nó…Nếu hai con ở trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho con bé được hạnh phúc, gia đình hòa thận, ấm êm. Đừng để con bé rơi nước mắt nữa”
“Một kẻ đâm chết người, gián tiếp phá hoại hạnh phúc người khác mà lại có thể được lên thiên đàng. Giang lão gia, ông không thấy chuyện này quá phi lí hay sao?!”
Nghe giọng nói ngang ngược ở sau lưng, ông bất giác quay người lại nhìn. Thì ra là Hàn Trạch Âu, nhưng ông không hiểu tại sao hắn lại đến đây, sao hắn biết được hôm nay ông sẽ đến thâm mộ của con ông_Giang Thanh Hải
“Chắc ông đang thắc mắc là tại sao tôi lại có mặt nơi đây đúng không Giang lão gia. À! Mà không, tôi nên gọi ông nột tiếng là ông nội thì mới phải đạo, gọi tên đã đâm vào xe hại chết vợ tương lai Đường Nhược Vân của tôi là “ba vợ” mới đúng. Nhưng rất tiếc, tôi là Hàn Trạch Âu, thế nên cách gọi “ông nội” với hai từ “ba vợ” đối với kẻ đang nằm dưới mồ xanh này, tôi lại gọi không thuận miệng cho lắm. Cũng nhờ cuộc nói chuyện đầy tình cảm giữa ông và đứa cháu ruột của ông mà tôi phát hiện được lịch trình này.”
“Cậu rốt cuộc là đang muốn gì?”. Giang lão gia nóng giận hỏi hắn
“Đòi nợ”
Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu
“Nợ máu phải trả bằng máu”
Giang lão gia nghe hắn nói như thế, bỗng giác giật mình
“Gia tộc họ Giang chúng tôi trước giờ chưa từng đắt tội với gia tộc nhà cậu. Cậu lại đến đây nói với tôi câu “nợ máu phải trả bằng máu” như thế là ý gì?”
Hắn nghe Giang lão gia ông nói như thế, bất giác cười khinh. Gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận, nhìn thẳng vào Giang lão gia
“Ông là cố tình quên hay là không nhớ thật. Chính tay đứa con trai ruột nhà ông Giang Thanh Hải vào 8 năm trước đã đâm trúng vào xe Đường Nhược Vân đang chờ đèn phía trước, kết quả là khiến xe của cô ấy va vào xe chở dầu phía trước rồi nổ tung giữa đường. Xe bị nổ nhưng cô ấy cũng đã may thoát ra được khỏi xe, chỉ là bị bỏng 30% cơ thể nhưng khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu cùng đứa cháu gái cưng nhà các người thì vết bỏng từ 30%lại chuyển lên thành 90%. Ngay kẻ ngốc cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, ông nghĩ Hàn Trạch Âu tôi lại không nhận ra sự việc. Trong lúc đưa cháu gái ông đi cấp cứu, ông cũng đã phát hiện giác mạc của cháu gái ông có vấn đề mà thời điểm đó bệnh viện lại không tìm được người hiến giác.Lão cáo già nhà ông đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn là tạt axit nóng vào Đường Nhược Vân đang hôn mê bất tỉnh, làm cơ thể cô ấy bị bỏng nặng toàn thân. Thời điểm đấy, gia tộc ông lớn mạnh đứng đầu thế giới nên ông đã lợi dụng điều đó dùng quyền lực của mình bắt ép cô ấy phải kí tên vào giấy hiến tặng giác mạc. Sau khi có được chữ kí, ông đã cho người tiêm ketamine quá liều vào cơ thể, khiến cô ấy tử vong. Như thế, cháu gái ông đã thuận lợi có được giác mạc của vợ tương lai Đường Nhược Vân nhà tôi. Sao? Tôi nói có đúng không, tên lão cáo già?”
Nghe hắn đoán đúng, cơ mặt ông lúc này căng cứng, gương mặt tái nhợt. Sau hắn lại có thể điều tra ra được. Rõ là ông đã chặn miệng của những người liên quan…Khôi phục vẻ mặt bình thường, ông bất giác cười lớn
“Đậy kín như thế mà lại bị một thằng nhãi như cậu phát hiện ra…ta đây lúc trước đã quá sơ suất. Đúng là không hổ danh lão đại hắc bang, làm việc rất chuẩn xác nhưng cũng còn có vẻ khá là chậm, mãi đến tận 8 năm mới tra ra được ngọn ngành. Thật là mất mặt giới hắc đạo”
Hai mắt hắn lúc này đỏ như máu, răng nghiến chặt, đưa tay ra phía sau lưng quần rút ra cây S686 đã được lên đạn sẵn, chỉa thẳng vào đầu Giang Thanh Trung-Giang lão gia, sau đó bóp cò. một tiếng súng lớn “BẰNG” vang khắp khu nghĩa trang.