Cô không nhìn nhằm đấy chứ. Người đang nở nụ cười ấm áp, người đang dùng ánh mắt cưng chiều sủng nịnh nhìn cô là Hàn Trạch Âu.
Không lẽ lúc xuống xe hắn bị trúng đầu ở đâu nên bây giờ bị chập mạch đấy à.
Cô mở đôi mắt to tròn còn đang đọng nước ngước nhìn hắn. Phải nói là hắn quá cao hay là do cô quá thấp mà lúc nào khi nói chuyện với hắn cô đều phải ngước đầu lên.
Đứng từ góc độ của hắn nhìn xuống, cô bây giờ cứ như một con mèo con, đang đưa mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn.
Giọng nói ấm áp của hắn đang vang thẳng vào tai cô
“Ngoan…”
“Đừng khóc…”
“Anh đây…”
“Đừng buồn…”
“Anh biết…”
“Lại đây…”
“Ôm ôm…”
Nghe những lời này của hắn, tim cô bất giác lại đâp nhanh thêm một nhịp, không lẽ cô lại bị bệnh về tim mạch.
Trong lúc não cô còn đang xử lí những thông tin vừa rồi, hắn đã đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng. Thình thịch…thình..thịch…Tim cô-đang đập rất nhanh như muốn chạy ra khỏi lòng ngực.
Cô…đang rung động với hắn. Trái tim cô đang đập mạnh, đang dần đặt hắn vào trong tim.
Cô đang dần yêu kẻ đã giết ông cô, cô ngàn lần, vạn lần sẽ không bao giờ cho phép bản thân mình rung động với hắn…
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa ánh mắt căm hận nhìn vào gương mặt góc cạnh của hắn
“Rốt cuộc anh đang làm gì? Đầu anh đang có vấn đề đấy à? Đừng diễn những hành động ghê rợn như thế này trước linh cửu ông tôi. Kẻ giết người như anh không cảm thấy hổ thẹn lương tâm chút nào sao.Còn tôi đang thật sự cảm thấy rất muốn buồn nôn”
Hắn vẫn còn đang ôm cô trước ngực, hành động ấm áo nhưng biểu cảm gương mặt hắn hoàn toàn trái lệch. Hắn nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự căm hận nhìn chằm chằm vào di ảnh phía trước.Đột nhiên hắn cuối đầu nói khẽ vào tai cô
“Kẻ nên hổ thẹn là Giang Thanh Trung-lão cáo già đang nằm trong linh cửu trước mặt tôi mới phải. Nhìn di ảnh ông ta, xem ra lúc sống ông ta rất thoải mái, chẳng cắn rứt lương tâm chút nào. Tôi chỉ đang học hỏi theo ông nội vợ danh nghĩa này mà thôi. Câu vừa rồi mà cô nói thì tốt nhất là cô nên dành câu đó lúc xuống mồ mà nói với ông ta chứ đừng đứng đây ra oai nói với tôi.”
Hắn đột nhiên siết mạnh eo cô, khiến cô nhăn mặt
“Tôi muốn cô sống không bằng chết. Nếu chỉ giày vò cô về thể xác thì chẳng phải là rất hời cho cô hay sao?!”
“Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?”
“Tim cô đang đập mạnh, cô đang rung động với tôi đấy à…Rất tốt cứ như thế mà phát huy.”
Lúc vừa rồi quả thật tim cô có đập nhanh. Nhưng cô bây giờ đã xác định lại rõ, không phải vì rung động mà là vì tức giận, hận không thể một đao chém hắn ngay tại đây
“Anh đang ảo tưởng sức mạnh của anh đối với tôi đấy à.Giang Thanh Hân tôi nhất định sẽ không để anh đạt được mục đích”
Nói rồi, cô đẩy hắn ra khỏi người mình. Dùng ánh mắt căm hận ngước nhìn hắn…Hắn chỉ cười cười, vẫn đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô nhưng sâu tận trong ánh mắt đen của hắn là tức giận pha lẫn sự phẫn nộ đến tột độ.
Hắn sẽ không bao giờ để kẻ đã hại chết Nhược Vân nhà hắn có cuộc sống hạnh phúc, yên bình như bao người khác.
Cho cô một viên đạn như Giang Thanh Trung, thế thì quá nhẹ nhàng.
Hắn hôm đó vì sơ suất nên mới để cho ông ta chưa chịu chút đau đớn, chưa bị hành hạ một miếng thịt nào trên da mà đã chết.
Nhưng không sao, còn cháu gái ông ta, lần này hắn sẽ không phạm sai lầm sơ suất như những lần trước, từ từ mà chơi đùa với cô. Hắn nhất định khiến cô sống dở, chết dở, muốn sống không được, nhưng lại chết cũng không xong.
…..
Hàn Trạch Âu hắn ghét nhất là kẻ chen vào đời sống của hắn, nên khi nghe thấy Giang Ly Ly làm như thế hắn rất không hài lòng, dù gì tma tình hắn đang không được tốt nên rất cần chỗ trút giận
“Ly tiểu thư, chuyện gia tộc họ Hàn nhà chúng tôi từ khi nào đã tới lược một con tép rêu như cô phải lên tiếng…Giang Thanh Hân từ khi được gả vào gia tộc họ Hàn nhà chúng tôi thì đã không còn gọi là Giang tiểu thư nữa rồi. Không lẽ Giang gia nhà các người từ già đến trẻ đều không nhận rõ sự việc là cũng nên thay đổi cách xưng hô với cô ấy đi sao. Các người nên gọi Giang Thanh Hân là Hàn thiếu phu nhân chứ không phải gọi thẳng tên cô ấy.Gia tộc nhà các người không có quy tắc à …Lúc nãy tôi còn nghe rất rõ cô nói là Giang Thanh Hân sẽ khắc chết tôi.”
Hắn nhướng mày nhìn Giang Ly Ly, cô ta lúc này gương mặt trắng bệch, tay run run cầm túi xách, chân thụt lùi về sau mấy bước.
Cô ta không ngờ là Hàn Trạch Âu hắn lại yêu thương, sủng nịnh Giang Thanh Hân như vậy.
Nếu cô mà biết hắn có mặt ở nơi này cô đã không lớn tiếng chửi mắng Giang Thanh Hân, có cho cô hàng trăm tỷ cô cũng không dám.
Hàn Trạch Âu hắn dường như không quan tâm đến biểu cảm lúc này của cô ta cho lắm, giọng thoải mái tâm tình nhưng lại khiến người nghe nổi gai óc
“Tôi không biết Giang Thanh Hân nhà tôi có khắc mệnh tôi hay không nhưng tôi lúc này biết rất rõ một điều là…Giang Thanh Hân là khắc tinh của Giang Ly Ly cô. Lưỡi của cô nhìn có vẻ không được sạch cho lắm…”
Hắn ngưng lại, đưa ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn vào cô ta, nói tiếp câu phía sau
“Nếu lưỡi không sạch thế thì không tốt, tôi vẫn nên đưa cô đi rửa lại một chút”
Hắn vừa dứt lời, 4 tên áo đen đã lôi cô ta ra ngoài mặc cô ta phản kháng, van xin.
Sau khi lôi Giang Ly Ly ra ngoài. Không khí trong phòng lúc này cũng đã bắt đầu trở nên khó thở, không ái dám ho he câu nào.
Lời hắn nói một, ngàn vạn lần không ai dám nói hai.Chuyện hắn làm dù đúng hay sai cũng không ai được quyền lên tiếng, ngay cả lão gia gia nhà hắn cũng phải nể hắn 2 phần.
Giang Thanh Lâm ba nuôi của Giang Ly Ly dù rất tức giận nhưng thế lực của Hàn gia quá mạnh, ông cũng không dám lên tiếng cầu xin hay bênh vưc cho con gái ông…
GiangThanh Hân lúc này đang thực sự tức giân, hắn đang thẳng thừng sỉ nhục gia tộc nhà cô, nhưng cô lại đứng bất lực nhìn hắn làm càng nơi trước mặt cô…
“Đừng làm loạn nữa. Đây là lễ tang của ông chứ không phải ngoài đường…Cũng đã đến giờ đưa ông ra khu nghĩa trang, mọi người đừng như thế nữa”
………………
Sau khi lễ tang kết thúc, hắn không lái xe quay về hướng biệt thư chính mà đang bắt đầu trở về biệt thự riêng của hắn ở ngoại thành. Cô hơi bất ngờ, định lên tiếng hỏi nhưng đột nhiên lại thôi. Tâm trạng cô bây giờ đang rất không tốt, không muốn gây sự với hắn
“Sao, nhìn thấy người thân yêu nhất của mình ngã xuống, cô cảm thấy thế nào?! Dễ chịu không”
Cô biết hắn là đang ám chỉ đều gì. Chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài. Xe hắn đột nhiên thắng gấp nên đã làm đầu cô bị va đập mạnh, đau đớn nhìn hắn. Gương mặt hắn lúc này lại nổi cơn thịnh nộ, rõ là cô đâu có chọc giận gì đến hắn
“Thế nào! Dễ chịu không, cảm giác mất đi người mình thương yêu có dễ chịu không.”
Nước mắt cô đang bắt đầu đầm đìa-khó khan lắm cô mới kiềm nén lại được thế mà lại bị câu nói của hắn làm tuôn ra. Đột nhiên hắn dùng lực túm lấy tóc cô làm cô cảm nhận như sắp bị đứt hết cả đầu, hắn quát thẳng vào mặt cô
“Thế mà tôi lại phải chịu cảnh nhìn vợ tương lai của tôi. Người mà sẽ cùng tôi đi đến bạc đầu lại biến mất khỏi cuộc sống tôi như thế. Tất cả là tại cô, tại cô..Giang Thanh Hân, tôi sẽ khiến cô phải sống không bằng chết trong địa ngục của tôi”